Căm – Pa – Desh – Sa là một đất nước cổ xưa nằm trải dọc theo bờ biển đầy nắng và gió. Vì khí hậu quá khắc nghiệt đã tôi luyện con người nơi đây một ý chí mạnh mẽ khác thường.
Họ phát minh ra giống lúa vô cùng đặc biệt có thể trồng vào mùa hạ khô hạn, thiếu nước. Họ phát minh ra thứ nước chấm làm bằng cá cơm giúp thực phẩm bảo quản lâu và nâng tầm hương vị. Họ xây nên những tòa tháp tuyệt mỹ dưới ánh mặt trời. Họ cũng là những thủy thủ cự phách nắm trong tay tuyến đường thương mại sầm uất mà người Trung Hoa lẫn người Hồi Giáo rất thèm khát.
Đánh Oa Khấu
“Con mẹ nó, lũ quỷ lùn, Oa lùn!”
Đội 5 tàu chiến Căm – Pa – Desh – Sa bị 20 tàu Oa Khấu bao vây trùng trùng, hai bên bắn tên đạn xối xả vào nhau, bọn hải tặc gan lì đu dây lao qua thuyền địch lăn xả chém giết. Đao chặt lìa đầu, đinh ba nhọn xuyên ót, câu liêm móc ruột, những trái pháo nổ tung rồi tắt ngúm dưới màn mưa đậm đặc.
Số là ở giữa biển Đông có một quần đảo rất lớn, gồm hàng trăm hòn đảo vàng óng gọi là Bãi Cát Vàng (Hoàng Sa), lũ hải tặc thường trốn náu và chôn kho báu ở đây. Vị tướng quân trẻ tuổi của Căm – Pa – Desh – Sa tên là Ja Bunga hô lớn:
“Lao thẳng qua con sóng!”
Binh sĩ nháo nhào:
“Tướng quân điên rồi.”
“Ăn muối nhiều quá úng não rồi.”
Ja Bunga gào cùng gió bão:
“Ta thà chết dưới tay thần Biển còn hơn để thua bọn Oa lùn.”
5 tàu Căm – Pa – Desh – Sa bí quá đánh liều lao thẳng vào con sóng thần, 4 tàu lập tức vỡ nát, chỉ còn tàu của Ja Bunga may mắn thoát nạn.
“Giờ sao nữa?”
Ja Bunga nói:
“Vòng lại hốt vàng thôi!”
Quả nhiên khi vòng lại họ thấy đội tàu Oa khấu cũng bị bão đánh chìm gần hết, hàng trăm tên bơi lớp ngớp vào bờ, bị Ja Bunga và các thuộc hạ dùng giáo, lao phóng xuyên sọ, giết sạch không chừa một mống.
Khi bão tan, bờ biển trải đầy vàng ngọc, binh sĩ hào hứng thu nhặt nhét vào bao bố, còn Ja Bunga cứ ngồi trên tảng đá, mải nhìn biển rộng trời cao.
Anh Hùng Ja Bunga
Ja Bunga, vị tướng 25 tuổi dũng mãnh vô song, được các vị thần ưu ái ban cho dung mạo hoàn mỹ: nước da ngăm rắn rỏi, tóc xoăn dữ dội như bờm sư tử, mắt sáng như viên ngọc trong điện thần, hình thể cân đối không một chỗ khuyết. Dù chinh chiến, đánh nhau với Oa khấu trên trăm trận nhưng chàng chưa từng bị thương, kể cả một vết xước nhỏ cũng không.
Mỗi lần Ja Bunga cưỡi ngựa đi dạo là phụ nữ, con gái đổ ra xem chật cả đường, ai cũng mơ ước được gả cho chàng.
Công chúa Út của vương quốc là một trong số đó, u mê chàng Ja Bunga đến điên dại, nhưng bị vua cha hết sức ngăn cấm:
“Ja Bunga, một tên khố rách thuộc tộc Bùn, không xứng làm rể vương thất.”
“Nhưng chàng rất tài giỏi, đẹp đẽ như một vị thần.”
“Đẹp đẽ mấy cũng là giống Bùn. Con chỉ được cưới tộc Vàng, tộc Bạc thôi. Ta cấm con mơ tưởng tới hắn nữa.”
Vua cha răn cấm là vậy, nhưng khi chứng kiến Ja Bunga cưới một con gái xinh đẹp nhà thường dân, công chúa Út vô cùng ghen tức. Nàng lén sai người bỏ độc vào giếng nước nhà Ja Bunga khiến vợ chàng sảy thai hết lần này đến lần khác. Ja Bunga cầu khấn tất cả thánh thần, cuối cùng giữ được một đứa con trai, với cái giá rất đắt: vợ chàng vì sinh khó mà chết.
Tai ương vẫn chưa dừng lại. Lần đó chinh chiến trở về, chàng nghe tin đứa con trai 1 tuổi của mình bị bạo bệnh, toàn thân tím xanh, da nổi nhiều mụn nước rất to hệt như con cóc. Thầy lang sau khi khám xong, phán rằng:
“Trúng độc rết vương rồi. Lão có thuốc giải nhưng lại thiếu một vị dẫn.”
“Vị dẫn là gì?”
“Một giọt máu của rồng.”
Ngay đêm đó chàng Ja Bunga ôm đứa con tội nghiệp vào cung xin đức vua rủ lòng thương cứu giúp. Ông vua 90 tuổi già nua ngồi trên ngai vàng, thân thể teo tóp như bộ xương khô, mắt chảy xệ không mở nổi, nhưng tiếng quát nghe vẫn sang sảng:
“Máu của tộc Vàng chúng ta sao có thể bị vấy bẩn trong Bùn. Mau cút!”
Ja Bunga dập đầu cầu xin:
“Tất cả những cống hiến, chiến công của thần không thể đổi lấy một giọt máu của bệ hạ sao?”
“Đó là chuyện khác.”
“Thần yêu quý đứa con này hơn hết thảy, nếu nó có bề gì, thần không còn tâm trí nào chiến đấu, bảo vệ đất nước nữa.”
Vua Căm – Pa – Desh – Sa trợn mắt thịnh nộ:
“Ngông cuồng. Phạm thượng. Dám đặt điều kiện với ta sao? Làm như không có ngươi đất nước này sẽ sụp đổ vậy. Nghe đây, giờ ta tuyên bố phế hết chức vị của ngươi, đày ra hoang đảo.”
Giáp binh rầm rập tràn vào điện lột hết áo mũ của anh hùng Ja Bunga, sau đó tống chàng lên một chiếc thuyền cũ nát. Đêm đó, đứa con trai yêu quý trút hơi thở cuối cùng ngay trong vòng tay chàng.
Ja Bunga chịu khổ nạn
Ja Bunga tự tay chôn xác con trên bờ biển, hòn đảo mù sương không thấy một lối sáng. Sông suối không, thực vật thì toàn cây gai cỏ cháy, cằn cỗi đến tận cùng. Trong cơn đói khát cực độ chàng tìm được một hang động kì bí, bên dưới có rất nhiều loại quái trùng, gián độc, thủy nỗ… chàng bắt vài con nhai ngấu nghiến…
“Ọe!”
Mùi vị khủng khiếp, bỏng rát cả miệng, máu trùng lan đến đâu ruột gan như bị xé nát tới đó. Ja Bunga lăn lộn vật vã, sống không bằng chết. Chàng bò tới con suối ngầm gần đó, vừa gục đầu vào nước thì mắt như muốn nổ tung ra, máu trào khỏi mũi, tai, miệng. Hai tên nịnh thần của đức vua thấy cảnh vị anh hùng Ja Bunga thân tàn ma dại như vậy thì vui như mở cờ trong bụng.
Cận thần Yang:
“Tên máu Bùn chó chết. Thứ rác rưởi.”
Cận thần Yung:
“Dám tổn thương công chúa Út. Quả báo xứng đáng cho mi.”
Nói xong, hai tên nịnh thần còn vạch quần tè vào đầu Ja Bunga trước khi bỏ về đất liền bẩm báo sự việc cho nhà vua và công chúa Út. Vua Căm – Pa – Desh – Sa cười khinh bỉ, công chúa Út có vẻ buồn nhưng hả lòng lắm:
“Thứ gì ta không đoạt được thì kẻ khác đừng mong chạm tới.”
9 đảng hải tặc liên minh
Mất Ja Bunga, thủy quân Căm – Pa – Desh – Sa suy yếu nhanh chóng, những tướng sĩ trung thành với chàng bất mãn bỏ đi làm hải tặc, trong đó nổi trội nhất là tướng Ko Ceng đã liên minh với 9 đảng hải tặc khác, tập hợp hơn 200 tàu thuyền cướp phá khắp biển Đông.
Nghe tin dữ, ông vua già lú lẫn của Căm – Pa – Desh – Sa nói rằng:
“Ko Ceng là cái thằng đen thui, ốm nhách ngày xưa dọn cứt cho ta đó hả? Ui dào, ra dỗ ngọt vài câu nó sẽ đầu hàng thôi. Nên nhớ mẹ già của nó còn ở trong thành Vi Đà Da này.”
Mấy ngày sau, hai cận thần Yung và Yang ra biển truyền lại ý chỉ của đức vua và mang 1 rương vàng ngọc tặng Ko Ceng, dụ hắn bãi binh quy phục. Ko Ceng ngửa mặt cười lớn nói:
“Ta tặng lại các ngươi 2 rương, về kêu ông vua già cút xuống ngai vàng cho ta ngồi ỉa lên.”
2 tên cận thần quát:
“Hỗn láo, nên nhớ mẹ mày còn ở trong thành.”
Ko Ceng càng cười lớn:
“Mẹ ta chết hồi năm ngoái, mồ xanh cỏ rồi.”
Hai tên cận thần hơi lúng túng, nhưng vẫn cố làm oai làm phúc:
“Mày được đức vua nuôi nấng từ nhỏ, cho học võ nghệ, trọng dụng làm tướng. Ơn sâu nghĩa dày như vậy, giờ là lúc báo đáp.”
“Sinh ra trên cõi đời đâu phải để đuổi theo mấy thứ danh vọng, của cải thấp hèn. Muốn trở thành con người chân chính, được thánh thần tôn vinh, phải tận tụy chiến đấu vì muôn dân, vì đức vua, vì nước Căm – Pa – Desh – Saaaa VĨ – ĐẠI”
Ko Ceng chấp tay tỏ vẻ nhún nhường:
“Ơn nghĩa của thánh thần tôi luôn ghi, ơn nghĩa của nhà vua tôi luôn nhớ, sẽ báo đáp bằng cách thả một trong hai vị về. Nhưng vị còn lại… ai chà chà… chúng tôi lênh đênh trên biển cả năm rồi, ăn cá ngắn lòi họng, giờ đang thèm chút thịt tươi.”
Yang và Yung giật thót:
“Mày… mày muốn làm gì?”
Ko Ceng cầm một cây tre vót nhọn chậm rãi đi tới, ngắm nghía từ đầu tới sau xương cụt của 2 cận thần, chép miệng:
“Tôi mới học được cách xiên lụi của bộ tộc ăn thịt Nam Đảo, xiên từ hậu môn thông qua ruột, luồn lách tới cuốn họng, trổ ra miệng nhưng vẫn còn ngắt ngoải sống, vừa đủ để cảm nhận khoảnh khắc da thịt mình bị nướng cháy giòn tan trong lửa. Hèm, tưởng tượng thôi đã thấy chảy nước miếng rồi.”
Yang và Yung xám mặt:
“Tên điên, mày chớ làm bậy!”
Ko Ceng trừng mắt dữ dội:
“Búa, kéo, bao. Mau chọn đi trước khi tao nổi đóa, xiên cả hai.”
Quỷ biển Ko Ceng
Ngay khi tên cận thần Yung về triều báo tin dữ cho vua, thì 200 thuyền của Ko Ceng cũng thừa thế tấn công vào vịnh Thị – Bì, đánh chiếm thành phố cảng quan trọng nhất của vương quốc. Bọn quyền quý thuộc tộc Vàng, tộc Bạc sợ vỡ mật, nhốn nháo trốn chạy về kinh sư Vi – Đà – Da, quỳ dưới điện khóc lóc inh ỏi, cầu xin nhà vua mau phát binh cứu giúp.
Vua nhìn đi nhìn lại, trong triều chỉ toàn là bọn Vàng, Bạc hủ bại lười nhát, nghe đến chinh chiến đều trốn lủi như chuột. Ông vua già chống gậy bước lên trăm bậc thang đá, tới ngọn tháp cao nhất, phóng mắt nhìn về đông, quả nhiên thành cảng Thị – Bì đang chìm trong lửa đỏ và tiếng khóc xé trời.
Cận thần Yung nói:
“Dưới trướng Ko Ceng có cả ngàn tên hải tặc Nam Đảo, đều là lũ quỷ khát máu ăn thịt người. Nếu không mau ứng cứu, chúng ăn sạch dân trong thành Thị – Bì mất.”
Ông vua già cố nhướng đôi mắt chảy xệ của mình lên:
“Mau… mau tìm Ja Bunga về đây!”
Thần linh phù hộ cho vương quốc Căm – Pa – Desh – Sa, may mắn thay người anh hùng Ja Bunga vẫn còn sống, chàng chỉ bị mù một mắt, cơ thể chằng chịt những vết sẹo rỗ do độc trùng để lại. Chàng gầy gò hơn xưa nhưng vẫn còn rất khỏe mạnh và tỉnh táo. Sáng hôm đó, mưa dông xối xả, sét ì đùng, ông vua già ngồi chễm chệ trên ngai vàng tuyên bố rằng:
“Từ xưa, thánh thần đã chia loài người thành các đẳng cấp dựa trên dòng máu của họ. Có 4 đẳng cấp là Vàng, Bạc, Đá, Bùn (thực ra có nhóm thứ 5 gọi là Rác, không được chia vào đẳng cấp, không được gọi tên, vì nhắc tới chỉ bẩn miệng). Vì lòng bao dung thông thái vĩ đại mà ta đã trọng dụng một kẻ máu Bùn tên là Ja Bunga, thăng cho hắn làm Đại tướng. Ja Bunga quả nhiên không làm ta thất vọng, liên tục lập chiến công to lớn. Giờ vương quốc đang lâm nguy, ta đã tha thiết khẩn xin các thần thánh phá lệ một lần nữa, và họ đã ưng thuận. Đứng trước điện thần, thay mặt thánh thần, hôm nay ta tuyên bố xóa bỏ dòng máu Bùn của Ja Bunga, dẫn hắn tiến vào ánh sáng của dòng máu Bạc. Ja Bunga chính là con cháu của Vàng, anh em của Bạc.”
Tuyên bố xong, bọn quý tộc Vàng, Bạc dẫn Ja Bunga vào điện, dùng nước và máu thánh bôi lên cơ thể chàng, vẽ màu thánh khắp mặt mày chàng, đeo cho chàng bao nhiêu vàng ngọc đẹp đẽ.
Ja Bunga đứng im như tượng, trừng mắt nhìn vào khoảng không hun hút mù mịt.
Mèo vờn chuột
Ngay hôm sau, Ja Bunga dẫn 5.000 tinh binh lên đường trực chỉ thành Thị – Bì. Nhưng đến nơi chỉ thấy một toàn thành đổ nát, xác chết chất thành mấy chục gò cao.
Có rất nhiền xiên người nướng bị ăn gặm đến tận xương chỉ chừa lại cái lưỡi cháy đen và hai tròng mắt kinh hoàng. Ja Bunga cho đào một hố to, táng tất cả chung trong đó, sau đó thúc ngựa lên đỉnh núi, một mình nhìn biển dữ dội.
Bấy giờ công chúa Út cũng có mặt trong quân, nàng lẻn khỏi cấm cung theo Ja Bunga chinh chiến. Thấy chàng quá đỗi trầm tư, nàng hỏi:
“Chàng lo lắng đều gì?”
“Ko Ceng và ta cùng lớn lên, thân như anh em ruột, ta nghĩ gì hắn đều nhìn thấu. Nhưng ta chưa bao giờ thấu nổi lòng Ko Ceng.”
“Người tốt như chàng ắt nhận được quả lành thôi.”
3 ngày sau, trong lúc Ja Bunga đang chỉ huy quân đội xây phòng tuyến và đóng thuyền bè để ra khơi thì nhận được tin báo lạ lùng.
Thám tử nói:
“Cấp báo! 50 dặm phía Bắc, sâu trong vịnh Nước Ngọt, phát hiện rất nhiều tàu thuyền neo đậu.”
“Là thuyền của Quỷ biển Ko Ceng?”
“Đúng, trên thuyền có rất nhiều binh lính, đốt lửa ăn uống suốt ngày.”
Ja Bunga liền bỏ thành Thị – Bì, tức tốc hành quân lên phía bắc. Nhưng khi đến nơi chỉ bắt được 200 thuyền trống rỗng, không thấy binh mã hải tặc đâu hết, toàn bộ là hình nộm rơm khéo xếp đặt đứng ngồi y như người thật. Ja Bunga nhăn trán:
“Khốn kiếp! Trò ma quỷ gì đây?”
Tối đó, Ja Bunga đang ngồi ăn cơm cá khô với công chúa Út trong lều thì thám tử lại chạy đến phá đám:
“Bẩm, nguy, nguy to!”
Ja Bunga tuốt kiếm hỏi:
“Mau nói!”
Thám tử:
“Tướng quân mau tự ra xem!”
Ja Bunga và công chúa Út phóng ngựa lên đồi, thấy hướng tây chìm trong biển lửa. Công chúa Út xám mặt thốt lên:
“Không, hướng đó là… là thành Vi – Đà – Da!”
Đại chiến đồi Vua
Ja Bunga lại tất tả soái binh mã về kinh thành cứu nguy, nhưng không kịp rồi, khi quân đi tới đồi Vua đã thấy Quỷ biển Ko Ceng mai phục sẵn ở đó. Cờ đen, cờ xám trùng trùng. Giáo thương xếp thành mấy hình vòng cung. Chục con voi chiến chẹn ngang cửa ải.
“A ha! Người anh em Ja Bunga! Anh hùng Ja Bunga đã tới!” Ko Ceng hô lớn.
“Anh hùng! Hoan hô!”
Ja Bunga thúc ngựa phóng ra tiền tuyến, trỏ kiếm về phía Ja Bunga:
“Ngươi làm chuyện phản phúc gì hả?”
Ko Ceng thủng thẳng:
“Người anh em già và tàn tạ đi nhiều rồi, không còn là ánh sáng chói lóa khiến vạn cô gái mê mệt nữa.”
Ja Bunga gắt:
“Ta không đến để nghe nói nhảm. Đức vua đâu?”
Ko Ceng nhếch nửa miệng cười:
“10 năm chiến đấu trên biển, ta ăn nhiều loại thịt rồi… nhưng, chưa được ăn thịt rồng bao giờ. Nói thật với người anh em, rất dai và tệ.”
Ko Ceng vẫy tay, binh sĩ liền dựng một cây sào tre thẳng lên trời, giữa nền lửa bập bùng và thứ ánh trăng tà mị, ta thấy rõ ràng người bị xiên trên ngọn sào chính là vua Căm – Pa – Desh – Sa với vương miện trên đầu, một ông già ốm đét trơ xương, bị lửa nướng lam nham nhưng vẫn thoi thóp cố sống.
Công chúa Út thấy cảnh đó kinh hoàng khóc xỉu tại chỗ.
“Chưa hết!”
Thêm hàng trăm ngọn sào xiên người nữa được dựng lên, tất cả bọn chúng đều là quý tộc Vàng, Bạc lừng lẫy một thời. Hàng trăm cái xác thui đen, mắt trợn kinh hoàng, lắc lư theo gió và độ đàn hồi của thanh tre tạo thành một cảnh tượng kinh dị chưa từng có trong lịch sử.
Đến cả gan lì như Ja Bunga cũng phải toát mồ hôi lạnh:
“Mẹ nó! Mày điên rồi Ko Ceng!”
Gió bất ngờ thổi mạnh, cát bụi tràn ngập đồi Vua. Trời nhanh chóng chuyển sắc, xanh thẫm sang đỏ bầm, rồi vàng nhạt. Phút chốc, mặt trời ló rạng, một luồng sáng rực rỡ chiếu rọi vào đúng vị trí Ja Bunga đang đứng. Con ngựa đen nhảy chồm lên càng tôn thêm vẻ anh dũng của chàng.
Thật bất ngờ, Quỷ biển Ko Ceng và hàng ngàn tên hải tặc đồng loạt quỳ xuống hô vang:
“Vua cũ băng hà, dòng dõi tuyệt diệt. Chúng thần, những người trung thành tuyệt đối với Căm – Pa – Desh – Sa nguyện tôn anh hùng Ja Bunga làm vua. Xin Người hãy dẫn dắt chúng thần đến ánh sáng vĩ đại.”
Ja Bunga ngỡ ngàng đến mức không biết nói gì. Các tướng lĩnh sau lưng cũng lớp lớp quỳ gối hô vang:
“Đức vua vĩ đại! Ánh sáng vĩ đại!”
“Vinh quang cho Căm – Pa – Desh – Sa!”
Kế hoạch vĩ đại
Vua Ja Bunga bước lên ngai vàng trong tiếng tung hô của ngàn vạn thần dân. Việc làm đầu tiên của ngài là nung chảy ngai vàng đúc thành 2 bức tượng, một con Quỷ biển gắn trên thuyền của Đại tướng Ko Ceng, một con Đại bàng Ga – Ru – Đa (Kim Sí Điểu) gắn lên thuyền của mình. Hai người họ giao phó quyền cai quản vương quốc cho một học giả máu Bùn cấp tiến, rồi thống lĩnh binh thuyền chinh phạt khắp biển nam, quy phục được 1.000 hòn đảo.
Căm – Pa – Desh – Sa từ một đất nước già nua và yếu nhược giờ trỗi dậy mạnh mẽ, thuyền chiến hơn ngàn, binh gần 5 vạn, thống trị con đường buôn bán xuyên biển Đông.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, Ja Bunga gầm lên:
“Phương Bắc là kẻ thù truyền kiếp của ta, phải chinh phạt nó bằng mọi giá.”
Đêm đó, Ja Bunga ngự trong soái thuyền, vừa mài kiếm vừa coi các mỹ nhân ngực trần múa hát. Chợt có thám tử đến cấp báo:
“Muôn tâu, có một quý bà phương Bắc cầu kiến.”
Ja Bunga ngáp dài:
“Quý bà gì chứ, ta không có hứng, để Ko Ceng tiếp đi!”
“Bà ta dâng lên vật này!”
Thám tử mở khăn trùm mâm đồng, trên đó có một chiếc ấn rồng rất đẹp, ánh sáng rực rỡ cả khoang thuyền.
Ja Bunga đứng bật dậy:
“Nó, là ngọc tỷ truyền quốc của Đại Việt sao?”
“Bà ta nói con trai của bà – đương kim hoàng đế nhà Trần vừa bị gian thần giết hại. Xin chúng ta giúp binh mã phục thù!”
Ja Bunga cười:
“Tên vua tuồng chèo đó chết rồi sao. Hay lắm. Gọi Ko Ceng dậy, dong buồm lên. Hướng tới ánh sáng vinh quang nào!”
Lính đồng thanh, man rợ:
“Vinh quang cho Căm – Pa – Desh – Sa!”