Thành Thăng Long nguyên có tên gọi Đại La được xây vào thời Đường, là trung tâm của An Nam đô hộ phủ. Sau vì cuộc chiến đẫm máu với Nam Chiếu mà thành cũ bị hủy, Cao Biền đã trấn yểm sông Tô Lịch để xây một tòa thành hoàn toàn mới, to lớn hơn, có tới 400.000 gian nhà.

Năm 1010, vua Lý Thái Tổ dời đô từ Hoa Lư sang Đại La, nhân thấy rồng xuất hiện bay thẳng lên trời xanh, bèn đổi tên là Thăng Long. Trải qua gần 400 năm với những hưng thịnh suy phế, vào cuối thời Trần, thành đã khá chật chội với hơn 300.000 dân cư, đủ mọi thành phần, trong sáng ngoài tối, trên có rồng phượng bay, dưới lúc nhúc sâu bọ.
Thăng Long đệ nhất đàn Trần Húc
Có tiếng gì ồn ào lắm, Húc lơ mơ mở mắt, với tay tìm cây nguyệt cầm nhưng chỉ sờ trúng thân thể lõa lồ của ai đó. Đào mơ mộng nước cuộn tròn trong vòng tay Húc. A! Nhớ rồi, hôm qua ta bày trò thách rượu với 2 ca nhi nổi tiếng nhứt nhì Thăng Long, rồi say xỉn, cơ thể nóng hực, lao vào cuộc giường chiếu mây mưa đến giữa khuya. Nhưng vừa chợp mắt một lúc đã nghe âm thanh ầm ầm như sấm giật.
Húc rời khỏi giường, bước ra lan can, dụi mắt nhìn trời đêm đang nổ lửa.
“Quái quỷ, pháo hoa hả?”
Không phải! Húc nhận ra đó là những viên đạn đá rực cháy, những thùng hỏa dược đang bay vèo vèo vào thành, tàn phá khắp nơi. Lửa nhảy nhót trong mắt Húc. Rồi bọn hải tặc đầu đội mũ trụ nhọn, tay cầm đao cong hò hét thi nhau trèo tường chiếm thành. Cửa Đông thất thủ, cửa Nam chìm trong biển lửa. Tiếng chém giết cuồng loạn. Thầy chùa bị chặt đầu, phụ nữ bị hãm hiếp, lính canh hạ binh khí đầu hàng cũng không thoát khỏi số phận bị móc ruột moi gan.
“Căm – Pa – Desh – Sa hả, chúng điên rồi sao? Thế gian này điên rồi!”
Húc không thèm mặc lại y phục. Cứ trần truồng như vậy, ôm đàn nguyệt ngâm nga:
“Biện thuỷ lưu,
Tứ thuỷ lưu,
Lưu đáo Qua Châu cổ độ đầu.
Ngô sơn điểm điểm sầu…
Câu hát chưa dứt thì có một nhóm giặc đông đảo ùa vào Phong Hoa lầu, bắt bớ hãm hiếp bất kì ai, tàn bạo chặt tay xẻo thịt đế lấy vàng ngọc bỏ vô bao. Hai cô ca nhi sợ hãi tột độ, chạy tới ôm chân Húc.
“Xin ngài bảo vệ em!”
“Chuyện gì vậy, em sợ lắm.”
Lầu 1 biến thành biển máu, lầu 2 trở thành địa ngục. Khi lũ giặc kéo lên lầu 3, thấy một nam nhân trần truồng, tóc dài chấm lưng, mặt đẹp như ngọc, nổi bật nhất là đồ hình xăm rồng trên bụng và hai đùi, dưới ánh lửa nhấp nháy, con rồng vẽ như đang bay lượn.

Y mải ôm đàn nguyệt đứng nhìn thế gian hoang hoải. Lại thấy gần đó có hai cô ca nhi xinh đẹp nằm chết, bọn hải tặc chép miệng tiếc rẻ:
“Trời, hai ả này đẹp quá!”
“Sao lại giết uổng vậy?”
Húc cười lạnh:
“Những kẻ không biết chấp nhận khổ đế thì làm sao diệt được khổ, đạt đến Bát chánh đạo, đoạn diệt mọi khổ đau. Đành để luân hồi kiếp sau làm lại vậy.”

“Mày nói con mẹ gì nghe nhức rái quá.”
“Lột da hay chặt khúc nó đây anh em!”
“Nó có xăm rồng, là hoàng thất đó, phải dùng cực hình xiên nướng trên lửa.”
Húc cẩn thận đặt đàn nguyệt xuống, vỗ nhẹ nhàng dây đàn, thì thầm rằng:
“Nương tử đợi ta một chút, sẽ nhanh trở lại với nàng.”
Dứt lời, Trần Húc tuốt thanh kiếm mỏng dài, lưỡi sáng rực như trăng tháng Tám, để ý kĩ thấy vân kiếm cuồn cuộn lan tỏa, điểm điểm những hạt thép nhỏ đẹp tựa sông ngân.

Kiếm quét tới đâu tay chân đầu lưỡi lìa tới đó, binh khí của địch gãy đôi như củi mục. Một tên giương cung chưa kịp bắn đã bị Húc đâm kiếm xuyên lồng ngực, đẩy trái tim còn đập rớt ra sau lưng. Hắn trợn mắt nhìn Húc:
“Mày… là… quỷ…”
Húc vén tóc qua vành tai, giọng ngọt lịm:
“Có thấy con quỷ nào đẹp hoàn mỹ như ta không?”
Giết xong ở đây, Húc nhìn xuống lầu, thấy lúc nhúc quân giặc đang thập thò, nửa muốn tràn lên nửa lại kinh sợ.
Đại tướng khu ổ chuột Đong
Lửa bao trùm xung quanh Đong, tòa lầu sơn đỏ bên sông cũng cháy như ngọn đuốc tế trời. Tiên nữ vụt mất, thế gian chỉ còn quỷ dữ. Đong tuốt thanh trường kiếm màu đen ám, mặt đất xung quanh gã đứng đùn ứ như có hàng trăm con sâu bọ sắp trồi lên. Gã Căm – Pa – Desh – Sa phía sau có vẻ hơi căng thẳng:
“Mày cũng là độc nhân hả?”

Đong lừ mắt:
“Thì sao? Lạ quá hả.”
Gã hơi hạ đao, chắp tay vái chào:
“Xin tự giới thiệu, tao là Ma Kha, quê ở đảo Ngoại La, sở trường dùng thủy trùng.”
Đong cẩn trọng dò xét:
“Quê tao ở đây. Tụi mày đang đốt nhà tao.”
Ma Kha gãi gãi đầu, vẻ hơi ngại:
“Xin lỗi. Tao chỉ làm theo lệnh. Lỡ đốt banh nhà mày rồi. Thôi, sang gia nhập với tụi tao đi.”
Đong đáp:
“Tụi mày? Bộ còn nhiều độc nhân nữa hả.”
Ma Kha giơ 4 ngón tay lên, hào hứng nói:
“Chỉ có 8 thôi, số 8 tuyệt đối, số 8 do thần linh ấn định, không được phép có thêm người thứ 9. Mày muốn gia nhập thì phải giết 1 độc nhân trong số bọn tao, rồi thế vào chỗ trống đó.”
Đong cảm thấy hơi mệt:
“Thằng đĩ đực này. Nói nhiều tởm. Tóm lại là phải giết ai?”
Ma Kha trỏ sau màn lửa, có một bóng người to kếch, cao gần 3 mét, hai mắt đỏ quạch như mắt quỷ, cánh tay nổi u nổi cục dị hợm, cầm cây chùy sắt lĩa chĩa gai nhọn. Hắn thở ra luồng khí xanh xám khiến cỏ cây xung quanh đều khô héo.

“Giết thằng khổng lồ Bí Ca đó đi, nó ăn tốn cơm dữ lắm.”
Ma Kha thủy trùng vừa dứt lời, Bí Ca khổng lồ đã vung chùy đập nát tường xông vào trong sân, mặt đất rúng động. Gã vò vò cái bụng to chướng như trống đình:
“Đói… Bí đói!”
Đong lùi vài bước, thanh quỷ kiếm hơi run. Lửa hừng hực sau lưng, còn trước mặt là 2 gã độc nhân tởm lợm nhất thiên hạ.
“Gàooooo!!! Đói!!!!”
Ông vua già Nghệ Hoàng
Nghệ Hoàng cứ đứng nhìn thành Thăng Long cháy ngút. Lòng đau như cắt. Những tiếng than khóc vẫy vùng trong gió, cuộn quấn lấy tâm trí Hoàng đế.

“Không! Bách tính của trăm! Con dân của trẫm… Mau quay về đó cứu họ!”
Thị vệ quỳ rạp dưới chân vua:
“Chỉ mới tập hợp được hơn 500 cấm quân, còn kẻ địch phải đông hàng vạn.”
Thái giám cũng khuyên can:
“An nguy của bệ hạ là an nguy của xã tắc. Không thể liều lĩnh. Việc đánh giặc đã có Cung Tuyên đại vương lo liệu.”
Nghệ Hoàng ứa nước mắt:
“Các hoàng tử công chúa có chạy kịp không, trẫm lo lắm.”
Thái giám tái mặt:
“Muôn tâu, hầu hết là đủ… chỉ còn thiếu Quan phục đại vương (Trần Húc) và Thiên Huy công chúa.”
Nghệ Hoàng giật mình than:
“Không, Thiên Huy… đứa con gái bé bỏng của trẫm…”
Nghệ Hoàng vì quá thương tâm không còn đứng vững nữa, bọn thái giám vội xúm lại dìu vua vào khoang thuyền nằm nghỉ. Ánh lửa rọi xuống sông sâu, loang ra bất tận.
Thiên Huy công chúa
Bấy giờ, giặc Căm – Pa – Desh – Sa đang tràn vào Tử cấm thành, các quân vệ tan tác bỏ chạy. Cô công chúa Thiên Huy xinh đẹp có thói quen tắm đêm, thích ngâm mình dưới hồ ngọc hàng canh giờ liền, nhiều lúc ngủ quên.

Giặc hung bạo đốt vườn thượng uyển, các giống chim quý hỷ thước, họa mi, anh vũ đều bị nướng trui xác. Một con khổng tước cực đẹp bị lửa nuốt chửng, nóng quá bay sang hồ ngọc nơi công chúa đang tắm. Nó lượn mấy vòng rồi rơi ùm xuống nước chết thảm. Công chúa giật mình tỉnh dậy, thấy quanh cảnh địa ngục xung quanh, sợ hãi tìm y phục để mặc vào nhưng quái lạ là không thấy chúng đâu hết.
Chợt có 3 tên hải tặc đen đúa xấu xí ùa vào, công chúa hoảng quá vội núp sau cột đá, nhưng giấu đầu phải lòi đuôi, làm sao trốn khỏi cặp mắt quỷ quyệt của lũ chúng.

Tên sún răng cười ngoác mồm:
“Thấy rồi nha, cái gì như trái đào căng mọng vậy kìa.”
Tên sứt môi gật đầu lia lịa:
“Ta thì thấy bắp chân trắng nõn như miếng đậu. Chảy nước miếng.”
Tên mặt mụn kéo lê thanh đao:
“Thấy ta nói chưa. Ráng nhịn một chút. Kiên trì một chút. Vào sâu trong cung cấm thế nào cũng kiếm được món cực phẩm. Giờ búa, kéo, bao xem ai xơi trước!”
3 gã súc vật tiến lại gần, chỉ còn cách cột đá vài bước chân. Công chúa sợ trào nước mắt, nhưng không dám khóc thành tiếng. Một chút nữa thôi, nhan sắc xinh đẹp này sẽ bị vùi trong đất bùn, hoa tàn cỏ nát.
“Búa, kéo, bao! Ra một lượt nha không được ăn gian!” Tên sứt môi nói.
“Nè! Có 4 người lận, cho ta chơi với.”
Cả bọn ngước nhìn lên đầu tường, thấy một kẻ vận giáp xám tro, áo choàng đen, bịt kín mặt, tóc búi tròn vo trên đỉnh đầu trông ngộ lắm, không rõ quân vệ nào.

Tên sứt môi quát:
“Mau lượn! Trái đào này tụi tao tìm thấy trước.”
Tên mặt mụn hơi rén:
“Đừng… thấy cái biểu tượng trên áo giáp kia không?”
Tên sứt môi nói:
“Con nhện, thì sao?”
Tên mặt mụn kể:
“Dưới trướng Quỷ biển Ko Ceng có 3 Binh đoàn rất lợi hại là Gai, Thú, Trùng. Biểu tượng quân Gai là con sứa Ma, biểu tượng quân Thú là hàm răng quỷ Trành, biểu tượng quân Trùng chính là con Nhện.”
Tên sứt môi nói:
“Ui dào! Lũ sâu bọ rác rưởi, ta dẫm… ẫm… ọc …ọc…”
Hắn đang nói chợt cảm thấy máu huyết nóng ran, nóng như lửa đốt, rồi cả vũ trụ căng ra như một quả bóng, cuối cùng 2 mắt hắn nổ tung, máu cứ thế tuôn ra như suối. Hắn té ùm xuống hồ nước, bơi chấp chới, quặt quẹo như một con sâu, thật lâu sau mới chết hẳn.
Hai tên kia thấy biến vội cắm đầu bỏ chạy. Kẻ mặt giáp xám nhảy khỏi bờ tường, thong thả đi tới chỗ Thiên Huy công chúa:
“Ú òa!”
Công chúa giật mình lùi sát góc tường, hai tay cố che tấm thân trần trụi. Tưởng rằng hắn sẽ lao vào vùi hoa dập liễu, ai ngờ lại nhìn Thiên Huy với ánh mắt trìu mến, còn cởi tấm áo choàng đen đưa cho công chúa quấn tạm.
“Ngươi… muốn gì?”
“Xin tự giới thiệu, tôi là Tapasi, con gái của nhà sử học lừng danh nhất vương quốc Căm – Pa – Desh – Sa. Tôi đang tìm một quyển sách, hoặc một bia đá, có ghi chép thông tin về Huyết – độc.”
Thiên Huy công chúa nhìn kĩ, đôi mắt hồ yêu ma mị này, đường mày cong, vành tai xinh xắn. Đúng là nữ nhi rồi.
“Huyết độc sao… ta có nghe nói.”
“Giờ trao đổi nhe, cô dẫn ta đi tìm, ta sẽ bảo vệ cô an toàn khỏi lũ quỷ dữ.”
Quỷ biển Ko Ceng
Quỷ biển Ko Ceng đang đứng ngắm vạc dầu sôi sùng sục, trái với các tướng lĩnh khác say mê cướp, giết, hiếp, Ko Ceng chỉ quan tâm tới ẩm thực. Gã tính toán từ hướng gió đến số lượng thanh củi để lửa cháy thật đều, dầu sôi đúng độ.

Cùng lúc này, binh sĩ giải một nhóm quý tộc nhà Trần đến, Ko Ceng tay cầm dao bén lướt qua từng người.
“Tên này có sẹo, vứt!”
Binh sĩ liền kéo y ra phía sau chém chết.
“Ả này mắt đen quá, vứt!”
Lại thêm một người bị giết quăng xác xuống giếng. Lần lượt, lần lượt 19 sự sống đứt lìa. Đến người thứ 20 là một chàng trai mặt đẹp không tỳ vết, mũi cao, mắt long lanh trong trẻo. Ko Ceng mừng rỡ:
“Hoàn hảo! Nguyên liệu hoàn hảo!”

Ko Ceng say sưa trình bày cách chế biến món ăn cho tất cả nghe:
“Đóng một hộp gỗ trùm kín đầu nguyên liệu, đổ băng lạnh lấy trên núi Thánh vào hộp. Cái đầu sẽ được bảo tồn sự sống trong khi, trong khi… ta thả ngập phần thân vào dầu sôi.”
Chàng trai chưa kịp hãi hùng đã bị đóng hộp, đổ đầy băng lạnh. Hai tên lực sĩ nhấc bổng nguyên liệu lên cao, dùng một cái móc sắt lớn treo đầu rồi từ từ nhúng xuống vạc dầu, ngón chân, cả bàn chân, nửa thân dưới, tới ngực, ngập cổ. Dầu cực nóng khiến da thịt giòn rộp trong tíc tắc.
Chiên xong, sang phần quan trọng nhất, Ko Ceng căng thẳng mở hộp gỗ, băng lạnh vẫn chưa tan hết. Và cái đầu kia vẫn có thể chớp mắt, há miệng kêu gào, trong khi ta xẻo thịt ăn phần thân chín vàng của nó.
“Thành công rồi! Tuyệt mỹ!”
Cung Tuyên đại vương Trần Kính
Nhà Trần có 4 thanh thần binh trấn tộc, trong đó Dực Long đao là nổi tiếng nhất. Ngày xưa thái úy Trần Tự Khánh đã tung hoành cùng bá đao, đánh dẹp hết chư hầu, nhất thống thiên hạ.

Sau đao truyền đến tay Trần Thái Tông, lập chiến công vang dội ở Đông Bộ Đầu, đuổi Mông Cổ cút xéo về nước. Rồi đao lại truyền cho Trần Quốc Toản, chẳng may Toản tử trận trên sông Hàm Tử, đao tuyệt tích một thời gian.

Nhiều năm trôi qua, có một lão đánh cá đã chài vớt được đao, cất giấu trong nhà. Đến lúc Trần Phủ dấy binh đánh Dương Nhật Lễ, lão ngư đón đường dâng bảo đao. Trần Phủ là người nho nhã, bèn tặng đao cho em trai mình là Cung Tuyên vương Trần Kính. Từ đấy Dực Long đao sát cánh cùng chiến thần, lập nhiều công trạng.
Giặc Căm – Pa – Desh – Sa đánh úp Thăng Long, vua chạy đường vua, quân chạy đường quân. Chỉ có Lê Quý Ly đang luyện binh trên núi Ba Vì là còn đông đủ quân số, bèn dẫn 50 thuyền bè đi cứu viện. Nhưng thế giặc quá mạnh, Quý Ly chỉ có thể rảo quanh thành nghe ngóng, không dám giao chiến. Đến bãi Đà Mạc, Quý Ly thấy một cảnh khá kinh dị, có một cái xác đẫm máu cầm Dực Long đao đứng sững trên núi xác chất chồng, xung quanh máu bùn thủ cấp đặc quánh vào nhau.

“Dực Long đao đó!”
“Là Cung Tuyên đại vương đúng không?”
Cái xác cầm đao đứng bất động, để mặc lũ quạ rỉa móc thịt da. Quý Ly vội nhảy xuống bùn, cố trèo lên núi xác. Nhưng nó cứ nhũn nhoét ra, quá khó di chuyển. Mặt trời mọc, ánh sáng len lỏi vào đầm lầy. Bất chợt cái xác trợn trừng mở mắt, nhìn Quý Ly chằm chằm.
“Ngươi… ngươi tới trễ quá.”
“Ngài còn sống. Thú vị.”
Hai người trở lên thuyền, Quý Ly múc nước xối rửa máu me cho Đại vương. Kính ngồi xếp bằng, trầm mặc lau chùi Dực Long đao.
“Mau nghĩ cách đuổi giặc. Càng để lâu bách tính càng thê thảm.”
Quý Ly thở dài:
“Tôi chỉ góp nhặt được 50 thuyền, 1000 quân. Trong khi giặc hơn 1 vạn. Phải chờ binh mã các nơi tụ về mới đánh nổi.”
Kính nói:
“Lũ cướp trèo tường vào nhà ta, chúng sợ nhất điều gì biết không?”
Quý Ly đáp:
“Chủ nhà quá mạnh chăng?”
Trần Kính dựng đao, kiêu hùng đứng dậy:
“Chúng sợ nhất là không tìm thấy bức tường để trèo ra nữa.”
Ja Bunga
Bên trong điện Thiên An cao quý, Ja Bunga ngồi trên ngai vàng của vua Trần, toàn thân lõa lồ, chỉ khoác độc tấm áo choàng bằng lông ngỗng. Tuy sẹo chi chít khắp người nhưng đó là một vóc dáng hoàn mỹ như chiến thần, từng thớ cơ cuồn cuộn quấn bện lấy luồng sinh khí rực cháy.
Binh sĩ giải đám cung nhân trắng trẻo, xinh đẹp của nước Việt xếp thành một hàng trước mặt Ja Bunga. 21 nữ tử đủ mọi sắc thái của vẻ đẹp từ nhẹ nhàng như lụa, yểu điệu như hoa, quý phái như ngọc đến ngồn ngộn sức sống, căng tròn chín mộng.

Binh sĩ thô bạo xé hết xiêm y, dùng cán đao thúc vào mông cô gái đầu tiên, quát:
“Mau làm hài lòng đức vua, bằng không ta quăng vào chuồng heo. Ha ha!”
Mỹ nhân té nhào xuống nền điện lạnh lẽo, mắt ứa lệ tràn. Tay cố che tấm thân trần trụi. Thốt nhiên Ja Bunga vỗ ghế quát lớn:
“Hỗn láo!”
Ja Bunga đứng choàng dậy, oai hùng bước xuống điện, trừng mắt nhìn tên lính:
“Ta ghét nhất là cái loại cợt nhả không tôn trọng phụ nữ!”
Dứt câu, Ja Bunga nắm cổ và chân tên lính nhấc bổng lên cao, sau một tiếng hét kinh hồn liền xé hắn ra thành hai mảnh. Máu ruột chảy đầy đầu Ja Bunga. 21 mỹ nhân chứng kiến cảnh đó hầu hết đều khóc sợ hãi hùng.

Ja Bunga quẳng cái xác rơi ầm xuống. Thong thả bước tới chỗ 4 mỹ nhân còn đứng vững, nâng cằm một cô lên nhìn, giọng trầm ấm:
“Ta cũng rất ghét phường nhát gan sợ chết. Lôi bọn khóc xỉu ra ngoài, tẩm dầu đốt sống.”
Đêm hôm nay, vẻ đẹp, máu tươi, tàn bạo, lửa, cái chết, ô nhục trộn lẫn vào nhau tạo thành một thứ mùi kì dị kinh khủng. Nàng Niêu từng là thiếu nữ đẹp nhất kinh thành Thăng Long, cộng thêm tài thi họa song tuyệt mà được tuyển vào cung hầu hạ Nghệ Hoàng, nhưng long ân chưa đượm đã phải chịu cảnh đau đớn đoạn trường này. Không một mảnh vải che thân, bị bàn chân ghê tởm Ja Bunga đạp lên bụng, tóc tai bết vùi vào đống máu ruột nhớp nháp. Tên vua biển nam đang mơn trớn khoái cảm cùng 3 nữ tử khác trên ngai vàng. Thấy nàng Niêu hơi thụ động, Ja Bunga linh hoạt cử động 5 ngón chân xù xì, nói:
“Toàn bộ cơ thể ta đều là tuyệt tác của thần. Sẽ cho cô biết cảm giác thiên đường.”
Nàng Niêu lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt Ja Bunga, hét lớn:
“Thiên đường chán ghét. Ta muốn xuống địa ngục!”
Dứt lời, nàng vận hết sức bình sinh cắn đứt ngón chân cái của Ja Bunga. Tên vua đau đớn điên cuồng, liền ném cả 3 nữ tử đang ân ái vào cột rồng chết tươi. Chỉ còn nàng Niêu đối diện với cơn thịnh nộ như bão địa ngục ấy.
“Mày to gan! Trả ngón chân cho tao!”
Nàng Niêu nhe hàm răng đầy máu, cười vang:
“Tao lỡ nuốt vào bụng rồi, tởm, mùi như gián.”
Ja Bunga nắm tóc nàng nhấc bổng lên cao:
“Ta là con của thánh thần, vua Ja Bunga vĩ đại.”
Nhưng hắn chưa kịp hành hạ xé xác nàng Niêu, chợt thấy xa xa ngoài thành lửa cháy rừng rực, khói nhuộm đen cả bầu trời. Bèn thả nàng Niêu xuống, trừng mắt quan sát một hồi.
Bấy giờ binh sĩ hớt hãi chạy vào điện rồng bẩm báo:
“Nguy! Quân Việt đang phản công, nổi lửa bao vây khắp ngoài thành rồi.”
Ja Bunga cười gằn, ngồi chồm hổm xuống, vỗ vỗ má nàng Niêu âu yếm:
“Con chó cái, can đảm lắm. Tao rạo rực muốn sinh con với mày rồi đó! Ha ha!”
Nói xong, Ja Bunga bế bỏng nàng Niêu ôm vào lòng, oai phong bước ra ngoài.

Bấy giờ bọn Quỷ Biển đang ăn tiệc thịt người cũng nhấp nhỏm đứng dậy, đổ dồn mắt nhìn Ja Bunga.
“Tiệc tàn rồi, về thôi!”
Ko Ceng hỏi:
“Chỗ này tính sao?”
Ja Bunga nhếch môi lạnh lùng:
“Đốt hết đi! Thiêu sạch!!!”
Đại tướng khu ổ chuột Đong
Trong một tòa phủ đệ cháy rực, Đong ổ chuột đang vút kiếm đánh nhau với Ma Kha thủy trùng. Bí Ca khổng lồ thì vung chùy đập loạn xạ xung quanh khiến lầu các sụp đổ tan hoang, tro than được dịp bay tung trời.
Kiếm của Đong cương mãnh như bão lốc, lại hiểm hóc như vuốt ưng. Chưa đầy 5 chiêu đã đâm xuyên bụng Ma Kha đẩy ruột gan trào hết ra ngoài:
“Ui da! Chó chết!” Ma Kha gào rú đau đớn.
Đong khịt mũi:
“Má nó! Chỉ được cái nói nhiều.”
Đong định rút kiếm ra xử nốt con Bí Ca khổng lồ, nhưng không sao rút ra được, mớ ruột của Ma Kha cứ quấn chặt lấy tay Đong nhớp nháp hôi thúi kinh dị. Bấy giờ, Ma Kha thủy trùng nhe hàm răng lĩa chĩa nhọn hoắt cắn phập vào cổ Đong một cú đau thấu trời.
“Má! Sao mày chưa chết?!”
Đong càng cố vùng vẫy, mớ ruột càng quấn chặt hơn, thậm chí vươn vòi siết lấy cổ Đong. Ma Kha thủy trùng cười nắc nẻ:
“Ngạc nhiên hả? Toàn bộ ngũ tạng tao đã được dung hợp với thủy trùng. Cho mày… biết… ặc… ặc…”
Thốt nhiên Ma Kha cảm thấy miệng lưỡi nóng cháy như nuốt phải than, rồi tới ruột gan cũng đau đớn quằn quại, đầu óc mất dần kiểm soát, toàn bộ máu huyết đang muốn bay thoát khỏi cơ thể tù ngục.
“Mày… máu của… mày… huyết… độc…?”
Đong dũng mãnh rút kiếm, cười khỉnh:
“Vui vẻ lên! Trên đời này dễ dầu gì tìm được huyết độc nhân thứ hai? Hử!”
Đong vung kiếm sấm sét, màn lửa xung quanh nhảy nhót mở cửa địa ngục.
Cung Tuyên đại vương Trần Kính
“Chúng sợ nhất là không tìm thấy bức tường để trèo ra nữa.”
Bấy giờ ở phía đông nam sông Hồng, Trần Kính và Lê Quý Ly đang bày bố thế trận phản kích giặc. Quân nhiều thì dùng sức, quân ít thì dùng mưu.
Kính bèn sai 5 thuyền lên phía bắc, 5 thuyền sang tây, 5 thuyền xuống nam, 5 thuyền ra mặt đông. Hẹn đúng giữa giờ Thìn (8h sáng) đồng loạt châm lửa đốt rừng. Quân giặc trong thành thấy 4 phương nhất tề nổi lửa, tưởng mình bị bao vây, không còn tinh thần để cướp phá gì nữa. Lại phát hiện có một nhóm thuyền Đại Việt treo cờ rồng đang hăng hái đánh thốc tới, chém giết rất ghê. Giặc bị chấn động, bèn nhốn nháo tháo chạy ra hướng biển.

Cung Tuyên đại vương và Lê Quý Ly chỉ huy đội 30 thuyền lớn càn quét khắp mặt sông, kéo lại chút danh dự cho nước Việt. Đứng giữa loạn tiễn, Quý Ly nói:
“Kế Vô trung sinh hữu của Đại vương quả tuyệt diệu, đốt lửa ở 4 hướng khiến giặc nghĩ mình bị bao vây, phải gấp rút bỏ chạy.”
Trần Kính gằn giọng:
“Vì cứu mạng bách tính, đành bất đắc dĩ đuổi hổ về rừng. Chờ đấy. Mối thù này Trần Kính ta nhất định sẽ tính đủ.”
Đương lúc ấy chợt có một chiếc thuyền sơn xanh của giặc lướt ngang qua soái thuyền của Trần Kính, trên mũi thuyền gồ ghề có một gã trung niên trần truồng khoác độc áo lông ngỗng, tay ôm bế một nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần. Quý Ly chồm khỏi lan can cố quan sát cho kĩ, bèn hô to:
“Đó là Niêu phu nhân, đóa mẫu đơn của tử cấm thành. Sao mà…”
Trần Kính nện đao xuống sàn:
“Sát khí này, hừng hực như lửa. Cuồn cuộn như sóng. Là cường địch!”
Rồi Kính giật giọng ra lệnh:
“Hắn là Ja Bunga, vua của Căm – Pa – Desh – Sa đó. Mau truy kích! Sát!!!”
