Nhân duyên Lục đạo
Ngay trước khi Thành Thăng Long bị quân Căm – Pa – Desh – Sa tấn công. Trần Húc có một giấc mơ kì dị. Chàng thấy mình mở và đóng rất nhiều cánh cửa, mỗi khi 1 cánh cửa cũ đóng lại, 6 cánh cửa mới lại hiện ra. Chúng ta cứ trôi nổi trong Lục đạo luân hồi. Không có khởi đầu, không có kết thúc, vô biên vô tận.
Húc giật mình sực tỉnh, thấy ngọn nến chưa cháy được 1 phần 10. Đầu óc bại hoại đến tận cùng. Cảm tưởng thời gian trong mơ kéo dài hàng thập kỷ. Hàng thập kỷ gói gọn trong 1 Sát Na.
Húc ngẩng nhìn qua ô cửa màu lam, và chợt thấy nàng, cô gái Huyết độc mặc giao lĩnh đen quây thường xám, tóc búi kiểu ca nhi, nhan sắc xinh đẹp ma mị khiến Húc không thể thở nổi. Nàng khẽ đặt thanh kiếm màu đen ám lên bậu cửa, nói rằng:
“Mang theo Huyết kiếm này xuống động Thông Thiên tìm mình.”
Húc hỏi:
“Nhưng động Thông Thiên ở đâu?”
Nàng đáp:
“Lưỡi kiếm là tấm gương,
Soi tỏ nẻo Âm – Dương,
Ở nơi vạn linh hồn
Tìm đường vào Lục đạo.”
Âm Dương huyết kiếm
Bây giờ Húc đang đứng trên lan can Phong Hoa lầu, tay cầm Huyết kiếm soi xuống thành Thăng Long rực cháy. Phản chiếu trên lưỡi thép là vô số hình ảnh kì quái – mô tả hàng đàn, hàng bầy linh hồn đang tụ tập quanh một miệng giếng khổng lồ đen ngòm gần đài thiên văn Hậu Nghi. Họ là những người vừa chết sau cuộc chiến loạn, muốn tìm cánh cửa bước sang thế giới bên kia.
“Lưỡi kiếm là tấm gương, soi tỏ nẻo Âm – Dương. Hóa ra động Thông Thiên nằm ngay sát Tử Cấm thành. Thú vị.”
Húc hạ kiếm, nhìn dãy đầu lâu xếp ngay ngắn trên lan can, những khuôn mặt kinh hoàng, trợn trừng, đau khổ, tiếc nuối, dính mắc… sinh rồi diệt, tất cả đều vô thường.
“Các ngươi có còn ở đây không, hay đang xếp hàng xuống động Thông Thiên rồi? Cánh cửa dẫn đến cõi Trời hay chốn Âm tỳ tăm tối? Sẽ đầu thai kiếp súc sinh hay đọa làm ngạ quỷ. Ta là ai? Rốt cuộc ta là ai chứ? Ha ha!”
Có những tiếng bước chân dồn dập rồi dừng lại. 3 tên Căm – Pa – Desh – Sa đứng kinh hoàng trước hành lang nhìn căn phòng hỗn độn đầu lâu vào máu ruột. Ngay sát lan can lộng gió là một Trần Húc trần truồng ngồi ôm cái đầu lâu xõa tóc, nói lảm nhảm như kẻ điên.
“Cái… quỷ… ác… quỷ…”
“Một mình hắn giết hết…nhiêu đó người sao?”
“Thằng đĩ điếm!”
Nghe động, Húc quay sang, sát khí bung tỏa tràn ngập căn phòng rồi co cụm vào lưỡi kiếm bén:
“Sách xưa nói, người phàm trần mắt thịt muốn vào động Thông Thiên phải hiến tế 1 con dê, 1 con ngựa, 1 con bò cho đọa thần giữ cửa. Nghi thức hiến tế rất thú vị: dùng rìu cắt 4 cái xương sườn bên phải, mở tung lồng ngực, moi trái tim còn đập ra. Tưới đẫm nhựa thông và châm lửa đốt. Ngọn lửa cháy tới đâu đường vào Lục đạo trải rộng tới đó.”
Tên Căm – Pa – Desh – Sa cao to đen hôi vung đao như sấm giật:
“Dê ngựa cái con gái mẹ, để ông chặt hết tay chân biến mày thành con dòi.”
Húc chĩa kiếm nói:
“Con dòi nhũng máu, nghe cũng hay.”
Nghi thức Huyết tế
Một khắc sau, ta thấy Húc lạc bước giữa vườn quế ngàn tuổi, nằm ẩn sâu trong đài thiên văn Hậu Nghi hoang vắng. Không khí thanh mát dễ chịu. Húc hít một hơi tràn phổi, đoạn kéo lê ba con dòi người đẫm máu ngọa nguậy, xếp ngay ngắn trước miệng giếng cổ.
“Gừ…rư….ư…”
“Ư…ư…a…aaaa…”
“Mau…giết…ta…đi…iii…” 3 tên Căm – Pa – Desh – Sa rên rỉ thê thảm.
Húc kiên nhẫn vỗ về:
“Cố chút nữa, đừng chết. Các ngươi mạnh mẽ lắm mà.”
Húc lấy rìu định thực hiện nghi thức hiến tế chợt ngửi thấy mùi gì đó khen khét. Húc vòng qua bên kia giếng, thấy có 3 cái xác bị mổ xẻ moi tim ra ngoài. 3 trái tim cháy đen như 3 củ khoai lang nướng. Dấu vết còn mới tinh. Húc buông rìu, xìu giọng:
“Có kẻ đã đi trước một bước. Hừm.”
Húc thất vọng quay lại, âu yếm vuốt má 3 con dòi người.
“Ta xuống động Thông Thiên chơi một chút, khi trở về sẽ băng bó cứu sống các ngươi. Cố lên!”
Đoạn, Húc cầm Huyết kiếm lao xuống giếng sâu không đáy.
Bí mật động Thông Thiên
Bên trong động Thông Thiên, nàng Tapasi xinh đẹp dẫn theo Thiên Huy công chúa – con gái cưng của Nghệ Hoàng, mò mẫm từng đường đi nước bước. Họ không đốt đuốc thông thường mà dùng những con đom đóm Ma Trơi dẫn đường, thứ ánh sáng lập lòe ma quái.
Tapasi nói:
“Người đời cho rằng sau khi chết các linh hồn sẽ bay lên chín tầng mây, tới cõi Trời. Đó là quan niệm sai lầm. Muốn lên Trời phải chui sâu xuống đất, động Thông Thiên chính là cánh cửa.”
Chợt có một con rết màu xanh óng như ngọc bích xuất hiện, đầu to như đầu chó, hai càng tựa lưỡi đao. Nó phóng tới định ngoạm cổ Thiên Huy công chúa, may mà Tapasi kịp chạy lên ứng chiến, tuốt kiếm đâm xuyên qua họng rết.
Con quái vật ọc ra thứ máu xanh đen nhầy nhụa hôi tanh không thể tả. Vội chạy biến vào ngách sâu. Tapasi tay cầm hắc kiếm, tóc dài tung bay, oai phong như những vị anh hùng diệt quỷ trong truyền thuyết.
Cô vừa phóng bước mở đường, vừa kể tiếp:
“Vô cực sinh thái cực, thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái, bát quái sinh 64 quẻ. Có cả thảy 64 động Thông Thiên phân bổ rải rác khắp nhân gian. Người chết muốn sang cõi khác buộc phải chui qua động Thông Thiên. Mỗi động Thông Thiên lại có một cổ thần khác nhau canh giữ, thường là Rồng, Kim Sí Điểu, Kỳ Lân, Chó Ba Đầu, Điểu Sư, Nhân Sư… Nhờ linh khí tỏa ra từ các cổ thần mà vùng đất xung quanh đó rất tươi tốt, thịnh vượng…”
“Này, chờ chút!”
Thiên Huy công chúa bỗng kéo Tapasi lại, nhón chân chồm tới, muốn lau vết máu rết dính trên mặt nữ anh hùng.
“Đừng! Có độc đó.”
Tapasi tóm chặt tay Thiên Huy, ánh mắt họ va nhau trong khoảnh khắc. Dung nhan ai cũng xinh đẹp trên vạn người. Tapasi mắt hồ ma mị, làn da rám nắng khỏe khoắn, cơ thể chỗ cong chỗ đầy, nóng bỏng quyến rũ. Thiên Huy mắt phượng cao quý, da trắng ngọc ngà, yểu điệu thướt tha hệt như các giai nhân được họa trong tranh cổ.
Đợi Tapasi tự lau vết máu rết xong, Thiên Huy ghé sát tới, đến mức mũi hai người sắp chạm nhau, thì thầm rằng:
“Ta từng nếm qua một số người, anh hùng có, tướng quân có, vương hầu có… nhưng cô là đặt biệt nhất, mùi vị này… ngon như một đóa hoa nở giữa sa mạc cháy bỏng. Ta… ta sắp không thở nổi rồi.”
Tapasi hơi lúng túng trước sự nồng nhiệt của Thiên Huy, nhẹ cau mày, vẻ đắn đo. Rồi cũng không thể cưỡng lại mà chủ động hôn lên môi nàng. Ai ngờ Thiên Huy lại nghiêng đầu tránh né, cười khúc khích rằng:
“Ta đùa đó. Cô tưởng là thật sao?”
Bóng tối bao quanh hai người, máu rết nhầy nhụa dưới chân, bọn đom đóm Ma Trơi nhấp nháy nhấp nháy, không gian thật liêu trai, thoát tục.
Tapasi nói:
“Đùa vui lắm. Ta tưởng là thật rồi. Và với tư cách là một nhà sử học, ta luôn luôn muốn đi đến tận cùng sự thật.”
Tapasi kéo Thiên Huy công chúa vào lòng, bàn tay cầm kiếm ban nãy giờ lại biến thành sự dịu dàng tinh nghịch, luồn sâu vào lớp áo lụa, mơn trớn làn da nõn nà, nắn bầu ngực căng tròn của thiếu nữ. Đó là hai quả cam chín mộng chỉ muốn cắn ngập vào. Thiên Huy đỏ ửng má, dần chìm lả vào cơn khoái cảm bất tận. Tapasi muốn khám phá xuống sâu hơn, tận cùng nơi ẩm ướt. Nhưng bất chợt con rết vương ban nãy trở lại, còn dẫn theo một con rết bà ngoại đỏ lờm, mình đầy lông lá kinh tởm lợm.
Tapasi luyến tiếc rụt tay về, chụp lấy thanh hắc kiếm.
“Quào. Hoành tráng đó.”
Nàng bình tĩnh huýt sáo, bầy đom đóm Ma Trơi đang tản lạc khắp không trung nhất loạt co cụm bám lấy lưỡi kiếm.
Ông vua mắc đọa
Ở một hướng khác, Trần Húc cầm Huyết kiếm đơn độc đi giữa bóng tối vô tận, không có ánh sáng, không có con đường, không có nỗi sợ. Huyết kiếm đang mở lối cho chàng, bảo vệ chàng khỏi những đôi mắt lẩn lút đỏ ngầu. Bọn rết vương nhác thấy Huyết kiếm liền chui rút vào ngách sâu, thập thò không dám lại gần.
Húc cảm tưởng mình đã lạc trôi giữa bóng tối này rất lâu, rất lâu, thời gian dằng dặc vô tận khiến cả tinh thần và thể xác ta đều kiệt quệ. Mỗi lần Húc nhắm mắt muốn bỏ cuộc, là thanh Huyết kiếm lại vang lên một âm thanh bí ẩn đánh thẳng vào đầu óc.
Húc cứ bước đi, bước đi.
Chàng nhắm mắt, và mở mắt. Lại nhắm mắt.
Khu vườn trồng đầy liễu hiện ra. Tiếng đàn ly tao phong nhã:
“Tứ thủy lưu
Biện thủy lưu
Lưu đáo Qua châu cổ độ đầu
Ngô sơn điểm điểm sầu…”
Húc thấy mình chỉ là một cậu bé 8 tuổi, đang ôm đàn nguyệt ngâm ca. Chợt nghe bên kia hồ sen có tiếng người rên rỉ, tiếng thở hổn hển rất lạ. Húc tò mò đi qua đó, ghé mắt nhìn vào khe cửa. Và thấy một cảnh tượng ám ảnh khủng khiếp. Mẹ nuôi của cậu, Thiên Ninh công chúa đang không mảnh vải che thân ôm ấp một thanh niên gầy ốm xanh dờn, hai mắt lồi ra ngoài kinh khiếp lắm. Y đội mũ phù dung vàng, đang cố hết sức đi sâu vào người công chúa nhưng chỉ được vài giây là ỉu xìu xuống, rũ rượi như thây ma.
“Trẫm không làm được.”
Thiên Ninh công chúa túm chặt hai vai y:
“Quan gia phải làm vì giang sơn xã tắc, vì Trần gia trường tồn. Mau thử lại!”
Mặt y méo xệch:
“Không! Không thể.”
Hóa ra người đó chính là Trần Dụ Tông, ông vua mắc đọa bị liệt dương từ nhỏ. Sử sách chép, thần y Trâu Canh đã dâng lên vua bài thuốc khét tiếng rằng: “giết đứa bé trai, lấy mật hòa với dương khởi thạch mà uống và thông dâm với chị hay em ruột của mình thì sẽ hiệu nghiệm.”
Húc không dám nhìn tiếp, kinh hoàng lùi lại, chợt đụng phải thứ gì mềm mềm nhầy nhụa. Đó… đó chính là cái xác của đứa bé trai xấu số bị mổ bụng lấy mật.
“Không!”
Húc trừng trừng mở mắt, huyễn cảnh tan biến. Thấy mình vẫn lạc lối giữa Động Thông Thiên không lối.
Âm mưu của Ja Bunga
Quay trở lại ngách động của Tapasi và Thiên Huy công chúa. Thiên Huy trốn núp sau một tảng đá, còn nàng Tapasi ma mãnh đang kịch chiến với hai con rết vương khổng lồ, độc tố vương vãi xung quanh, không kẻ nào chịu thua kém. Tapasi nghĩ bụng:
“Khốn kiếp! Các loại độc đều không ăn thua với lũ rết này.”
Rết vương lởm ngởm bò tới, ỷ thân hình to tướng cuộn lấy Tapasi. Cô nàng sử học liền vút kiếm chém bay 4 cái chân rết. Rồi nhanh nhẹn trèo lên một cái rễ cây, lấy ra thứ vũ khí bí mật hình thù đen đen tròn tròn, to cỡ quả cam. Nàng cười hiểm:
“Dùng độc không được thì tao thiêu mày, đồ nhiều chân lông lá.”
Tapasi xoẹt kiếm tạo tia lửa châm ngòi vũ khí rồi thả vào đầu rết vương. Một tiếng nổ như sấm vang lên, lửa bung ra tứ phía, đồng thời mụ rết cũng biến thành một đống máu thịt nhầy nhựa nhớp nháp kinh tởm.
Đợi mọi thứ lắng xuống, Tapasi lại nắm tay Thiên Huy công chúa đi sâu vào trong động, xuống những ngách lạnh lẽo âm tà hơn.
“Lúc nãy kể tới đâu rồi ta? À nhờ linh khí của đọa thần giữ cửa mà vùng đất gần động Thông Thiên trù phú thịnh vượng hơn hẳn các nơi khác. Nhiều vương quốc đã chọn xây dựng kinh đô ngay phía trên động Thông Thiên. Sử sách chép, vua Lý Thái Tổ của nước Việt ngự thuyền đến Thăng Long chợt thấy rồng vàng xuất hiện, đạp mây rẽ gió rất hùng vĩ. Rồng chính là bay lên từ động Thông Thiên đó.”
Thiên Huy công chúa nói:
“Vậy kinh đô Căm – Pa – Desh – Sa của các người cũng xây trên 1 động Thông Thiên kiểu vậy sao?”
Tapasi thở dài:
“Không, rất tiếc, ở Căm – Pa – Desh – Sa không có động Thông Thiên nào hết, nên đất nước chúng tôi mãi chìm đắm, nghèo nàn.”
“Vậy mục đích các người…”
Tapasi gật đầu:
“Đúng! Vua Ja Bunga muốn chiếm nơi này, để xây dựng kinh đô ngàn đời cho Căm – Pa – Desh – Sa.”
Cao Biền trấn yểm Long mạch
Húc lội xuống đầm lầy được tạo bằng hàng ngàn con giun khổng lồ. Chúng quấn lấy tay chân, muốn bò vào thất khiếu của chàng (thất khiếu là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng). Húc càng vung kiếm đâm chém lại càng lún xuống sâu hơn. Rốt cuộc phải đứng im chịu trận, kiệt quệ buông tay, thả tâm trí trôi mênh mang ngược dòng sông ký ức.
Chàng thấy mình hóa thành đứa bé 8 tuổi, lạc lối giữa thư viện khổng lồ, lén xuống tầng hầm, vào kho sách cấm. Có một quyển sách phủ bụi mô tả những nghi thức tế yểm lạ lùng. Húc lật đại một trang sách, thầm đọc rằng:
“Tiết độ sứ Tĩnh Hải quân Cao Biền có tài cầm quân xuất quỷ nhập thần. Ít ai biết ông còn là bậc thầy về huyền thuật. Sau khi đánh bại quân Nam Chiếu, Cao Biền tiến vào La Thành, thăm dò thế sông núi cặn kẽ. Vô cùng kinh ngạc khi phát hiện ngay dưới thành có một động Thông Thiên rất lớn. Linh khí ngùn ngụt tỏa ra ngoài. Cao Biền vỗ trán nói:
“Đất này mai sau sẽ sinh đế vương, khuynh đảo thiên hạ. Không được. Vì an nguy của Đại Đường, phải yểm diệt long mạch.”
Cao Biền liền dùng huyền thuật tổ truyền trấn yểm bốn hướng Đông – Tây – Nam – Bắc, tức Thiếu Âm – Thái Âm – Thiếu Dương – Thái Dương. Khóa chặt động Thông Thiên, không cho linh khí thoát ra ngoài nữa. Dẫn tới các tiết độ sứ họ Khúc, họ Dương, các triều đại Ngô – Đinh – Tiền Lê tuy võ công oai hùng, nhưng đều có vận số khá ngắn ngủi.
Lý Thái Tổ lên ngôi, dời đô về Thăng Long, cho đào 10 miệng giếng, tìm được cửa vào động Thông Thiên. Vua cử 5 cao tăng đạo hạnh cao cường nhất xâm nhập động, phá được 3 trên 4 khóa yểm, tuy nhiên khóa hướng Tây là Thiếu Âm quá mạnh, đã phản kích giết hết các cao tăng, còn tạo động đất lấp kín lối vào.
Không thể mở toang động Thông Thiên khiến các triều Lý – Trần dù phát triển thịnh vượng, nhưng tai ương vẫn âm ỉ diễn ra: Lý Thánh Tông hiếm muộn, Lý Nhân Tông không có con nối dỗi, Lý Thần Tông mắc bệnh hóa hổ, Lý Huệ Tông phát điên… rồi Trần Hiến Tông chết trẻ, Trần Dụ Tông bị liệt dương.
Muốn Đại Việt thực sự hóa rồng, phải diệt được khóa hướng Tây – Thiếu Âm. Mở toang cửa động Thông Thiên.
Một dấu chấm lửng ngay cuối trang sách.
Húc mở mắt thoát khỏi mộng tưởng, thấy mình đang chìm dần xuống đầm lầy giun. Không thể làm gì để thoát ra. Không thể.
Hướng Đông – Thiếu Dương
Phía đông động Thông Thiên, Tapasi ranh mãnh đang chiến đấu với một con ấu trùng to như voi đực, núng nính mỡ và dịch nhầy, đã vậy còn mang một gương mặt phụ nữ già nua, tóc trắng xõa rũ rượi.
“Má, thứ quỷ gì vậy?”
Tapasi cho rằng nó di chuyển chậm, hơi coi thường. Ai dè phần cổ sở hữu năng lực co giãn rất linh hoạt, chớp mắt đã phóng tới ngoạm vào tay Tapasi. Thanh kiếm bị văng tít ra phía sau.
Tưởng chuyến này thân nát ngọc tan. Bất ngờ Thiên Huy công chúa lao ra nhặt kiếm, dũng cảm xông tới, một nhát chém lìa đầu con ấu trùng khổng lồ. Như một cái bao bị chọc thủng, hàng đống mỡ máu nhầy nhụa tràn ra bao phủ hai người. Hôi tanh không thể tả.
Tapasi thắm thiết nhìn Thiên Huy, khen rằng:
“Tưởng cô giống với đại loại công chúa tiểu thư. Không ngờ cũng chiến thật.”
Thiên Huy nhún vai đáp:
“Trần gia chúng tôi đều là chiến binh kiêu hùng.”
Hai người đi tiếp một ngách động dài ngoằn ngoèo nữa. Thỉnh thoảng Tapasi lại lấy la bàn ra để coi hướng. Cuối cùng, Tapasi dừng lại trước một bức tường đá vuông vức cao dài không biết bao nhiêu trượng. Trên đó khắc chạm vô số văn tự kì bí. Giọng Tapasi có vẻ buồn và tiếc nuối:
“Tới nơi rồi.”
Thiên Huy công chúa nắm chặt tay Tapasi:
“Tới đâu chứ?”
Tapasi nói:
“Hướng Đông – Thiếu Dương. Chỉ cần trấn yểm được nơi này, dương khí suy tàn, nhân tài tha hương, tướng lĩnh ẻo lả, chẳng mấy chốc nước Đại Việt của các người sẽ diệt vong.”
Thiên Huy kinh ngạc:
“Cô… cô muốn trấn yểm động Thông Thiên sao?”
Tapasi cười bí hiểm:
“Không phải tôi, mà là chúng ta.”
Dứt lời, Tapasi vội quay sang ôm chầm lấy Thiên Huy, trao một nụ hôn cháy bỏng như muốn thiêu đốt đôi môi công chúa. Và gần như đồng thời, Tapasi rút ra dao găm làm bằng thép đen đâm xuyên qua tim công chúa. Lưỡi dao uống máu rồng, kích hoạt vô số vòi ma thuật hắc ám xâm chiếm hang động, len lỏi từng ngóc ngách nhỏ nhất.
Thiên Huy công chúa chỉ kịp nhìn Tapasi một lần, rồi nhắm mắt chìm vào lời nguyền vĩnh cửu.
Tapasi lấy tiếp 4 cây đinh to tướng đóng chặt công chúa vào tường, hoàn thành nốt công đoạn cuối cùng của việc trấn yểm. Sau đó thương tiếc vuốt ve gương trăng xinh đẹp ấy lần cuối.
“Nàng rất dễ thương. Nhưng ta rất tiếc. Muốn trấn yểm hang rồng ắt phải dùng máu rồng.”
Ác quỷ động Thông Thiên
Một cơn địa chấn bất thường khiến mặt đất nứt toác ra, bầy giun quỷ khổng lồ sợ hãi chui xuống sâu hơn, phút chốc đầm lầy nhầy nhụa biến mất.
Húc nặng nhọc trèo qua phía bên kia, chạy thật nhanh. Chạy theo những tiếng giục giã ảo não. Vô cùng bất ngờ, vô cùng đường đột, một khoảng không mênh mông hiện ra, không khí lạnh lẽo buốt xương. Răng húc bắt đầu đánh vào nhau cầm cập.
Ngay giữa hang động có một cột đồng cao khoảng 3 trượng (10 mét), trên chạm trổ vô số hoa văn kì dị, nổi bậc nhất là 4 chữ triện thư to tướng:
“Phương Tây – Thiếu Âm”
Húc đi vòng quanh cột đồng, tim đập hỗn loạn, hơi thở đông đặc nặng chì trong ngực. Nhân duyên nảy nở theo cách ta không thể lường trước được.
“Nàng… là nàng…”
Húc xúc động đến mức nước mắt ứa ra. Vẻ đẹp hoàn mỹ này. Đúng là nàng, cô gái Huyết độc Húc tình cờ gặp gỡ trong Tử Cấm thành năm ấy.
Nàng bị đóng chặt vào cột đồng bằng 4 cây đinh sắt to, nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần, mắt nhắm hờ như đang ngủ thôi. Giấc ngủ vạn năm, lời nguyền vạn kiếp.
Húc rã rời hết tay chân ngồi quỵ xuống, nói rằng:
“Kẻ từ ngày gặp nàng ở Tử cấm thành, mọi thứ trong thiên hạ đều trở nên tầm thường. Ta chợt nhận ra rằng: thiên hạ là nàng.”
Húc đứng choàng dậy, tìm cách gỡ phong ấn. Bỗng một giọng nói vang lên trong bóng tối: “Đừng! Thứ bị trấn yểm ở đây là QUỶ – DỮ.”