[Huyết độc] 1: Huyết dực quân

Thiệu Bảo năm thứ 6 (1284)

Một cậu nhóc mười hai tuổi bị đẩy ra chiến trường, cậu vừa cướp được con ngựa đen tên Ác Là này. Nó là con ngựa gầy ốm, lông xù xì, đầy vết ghẻ lở trông thật gớm ghiếc. Cậu thúc ngựa chùng chình dưới tán cây cơm nguội vàng. Trời đất thật bao la, cậu chỉ là chàng kỵ sĩ đơn độc với cây cung nhỏ và bó tên đang vơi dần. Vút, một cơn mưa tên từ lùm cây bên trái ào ào trút xuống đầu cậu. Mọi thứ diễn ra nhanh đến mức cậu không có thời gian để suy nghĩ hay run sợ. Cậu vội kéo cương nhưng đã quá muộn màng, tiếng kim loại ghim lụp bụp vào da thịt, con Ác Là bị thương ở chân loạng choạng muốn khuỵu ngã. Cậu nấp sau gốc cây cơm nguội thủ thế, lá vàng lắc rắc rụng rơi. Tiếng vó sắt gõ từng nhịp đe dọa trên đá sỏi, kẻ thù đang tiến về phía cậu. Cậu hơi cúi xuống, thủ thỉ bên tai Ác Là:

“Hãy kiên cường, chúng ta không thể chết.”

Ác Là lắc lư cái đầu cố chịu đau. Kẻ thù càng gần hơn, tiếng giáp khiên va nhau lách cách, hơi thở nóng hực tỏa ra xung quanh khiến cỏ cây cũng khô héo. Cậu chỉ là một thằng nhóc mười hai tuổi, sao đủ sức đánh bại bọn kỵ sĩ cao to?

Cậu buông bỏ dây cung, cởi hết giáp phục nặng nề, quẳng luôn túi đựng tên vướng víu, chỉ còn cậu và thanh kiếm màu xanh đen này. Trong khoảnh khắc ấy, cậu đã suy nghĩ lung lắm: “Nghe nói giặc Thát uống sữa, ăn thịt từ nhỏ nên cao lớn gấp rưỡi người thường… Chúng là những con quái vật khát máu và không có lòng nhân từ… Chúng sẽ mổ bụng, dùng chính mớ ruột nóng hổi của nạn nhân, thắt cổ họ đến chết… Hoặc chúng sẽ chặt đầu người ném xuống cát để chơi mã cầu.”

Cậu nhắm nghiền mắt không muốn suy nghĩ nữa, một cơn gió từ trên đỉnh núi thổi xuống khiến tán cây lao xao, trút cơn mưa lá vàng rực. Cậu choàng mở mắt, nhanh như một con sóc nhỏ, trèo lên cây cơm nguội già, luồn lách giữa các nhánh cây, rồi vung kiếm bổ xuống đầu tên kỵ sĩ Mông Thát vận giáp kín bưng. Giọng Nguyệt tỷ vang vang trong tâm trí cậu: “Đừng phí sức chém vào áo giáp, chẳng suy suyển gì đâu, hãy đâm vào khe hở trên cổ, làm thật nhanh và chính xác.”

Xoay cổ tay và điều chỉnh mũi kiếm, cậu đang lơ lửng trên không trung nè, cậu đang lướt theo những chiếc lá, mọi thứ thật chậm chạp và nghẹt thở. Chỉ một chút nữa thôi, cậu sẽ thành công. Bất thình lình, tên kỵ sĩ Mông Thát ngẩng đầu nhìn lên, hắn đã phát giác ra cậu, chú sóc nhỏ hoang tưởng. Chỉ bằng một cái vung tay, hắn đã đấm cậu văng xa năm thước. Cậu ôm ngực nằm lăn lộn dưới đất, đau quá, đau khủng khiếp, hình như xương sườn vừa bị gãy nát. Con ngựa Ác Là trông thấy thảm cảnh của cậu, liền rón rén, rón rén quay đầu chạy biến.

Trận chiến vẫn chưa kết thúc, tên kỵ sĩ Mông Thát giơ thanh giáo dài ngang vai, chẳng cần ngắm nghía mục tiêu, liền phóng vụt về phía cậu. Trận chiến quá buồn tẻ khiến hắn ngáp dài ngáp ngắn. Cậu nhắm mắt, rụt cổ, không dám đối diện với cái chết của mình. Keng, mũi giáo đâm xuyên qua tảng đá, lưỡi kim loại chỉ cách cổ cậu vài phân. Tên kỵ sĩ từ từ giở chiếc mặt nạ sắt kinh dị, hắn hơi cúi xuống, mỉm cười mỉa mai cậu:

“Có tiến bộ đôi chút, nhưng vẫn quá kém cỏi.”

Cậu khổ sở đáp:

“Nguyệt tỷ, tất cả là tại… tại con Ác Là chết nhát đó. Em đã thỏa thuận với nó, khi em vừa nhảy bổ xuống tấn công, nó phải xông ra cùng lúc để đánh lạc hướng.”

Nguyệt tỷ nghiêm nghị nói:

“Đừng chống chế nữa, sa trường hiểm ác em không được dựa dẫm ai hết. Chỉ được tin thanh kiếm trên tay mình.”

Cậu ỉu xìu:

“Em hiểu rồi.”

Nguyện tỷ chợt đổi giọng ân cần:

“Có đau không nhóc?”

Nguyệt tỷ nhảy khỏi ngựa, tỉ mỉ kiểm tra vết thương cho cậu. Ôi, bàn tay của tỷ thật mềm và ấm áp, cậu giả vờ rên rỉ một lúc lâu mới chịu ngồi dậy. Từ đằng xa, mấy chục kỵ sĩ khác đang hồ hởi xông đến, thêm một cơn mưa lá vàng biến mặt đất thành cõi mộng. Nguyệt tỷ từ tốn tháo mũ trụ, để mái tóc xõa dài như mây, vẻ đẹp của tỷ sao cứ khiến cậu xốn xang khó tả. Nguyệt tỷ thấy lạ, hỏi rằng:

“Gì vậy, mặt ta dính bẩn sao?”

Cậu giả vờ ngây ngô, cười đến híp mắt:

“Dạ không, em thấy tỷ… tỷ xinh đẹp quá chừng!”

Nguyệt tỷ vỗ vỗ vào má cậu, nói:

“Nhóc đang ve vãn ta phải không?”

Thế rồi đám người lại chia thành hai đội, tiếp tục lập trận giả đánh nhau từ sáng đến trưa, từ trưa đến chiều. Cậu là người nhỏ nhất trong đội quân Huyết Dực danh tiếng này. Tất cả đều nằm dưới quyền chỉ huy của Nguyệt tỷ. Ráng chiều bảng lảng tan trên sông, sau một ngày tập luyện vất vả, mọi người quây quần cạnh bếp lửa chờ cơm lam chín đều. Nguyệt tỷ kể:

“Này nhé, phải chọn loại gạo nương mới gặt, có hạt to mẩy và sáng nhất, người ở đây gọi là Khẩu niểu. Gạo ngâm trong nước suối khoảng ba canh giờ, vớt ra cho ráo, sau đó ta đổ gạo vào ống tre nứa, lại đổ nước vào ống, dùng lá chuối hoặc lá dong đậy kín miệng, cuối cùng cho vào bếp lửa nướng đều… Cơm lam ăn với thịt gác bếp, uống thêm chút rượu mơ chua thì còn gì bằng.”

Cậu tiếp lời:

“Trong Binh gia yếu lược có viết: khi phải hành quân xa, binh lính chuẩn bị nhiều ống tre đựng cơm lam, cho thêm nước, nút chặt. Lúc đói, quân sĩ có thể nướng cơm ngay trên lưng ngựa với một bó đuốc. Cách này giúp đại quân băng rừng vượt núi một cách thần tốc, đánh cho kẻ thù trở tay không kịp.”

Nguyệt tỷ cảm thán:

“Quân Mông Thát thì có món thịt khô và sữa ngựa, vì vậy họ đủ sức hành quân dài ngày mà không cần hạ trại nghỉ ngơi. Ví như danh tướng Tốc Bất Đài dưới trướng Thành Cát Tư Hãn, có lần ông ta đã hành quân suốt hai năm trời, đi hơn nửa vạn dặm, đồng thời tiêu diệt lục quốc trên đường viễn chinh. Chiến tích lừng lẫy của ông được truyền tụng khắp từ biển Đen đến biển Xanh, từ Tuyết Sơn đến Đại Sa Mạc”.

Cậu hừ mũi:

“Ôi! Đại Việt ta cũng từng đánh cho Mông Thát thua tơi bời… À! Tỷ kể em nghe về trận chiến huyền thoại ở Bình Lệ Nguyên đi!”

Cậu rón rén nép vào người Nguyệt tỷ, cơ thể tỷ thật ấm, mái tóc thoang thoảng hương hoa nhài thanh khiết. Nguyệt tỷ nằm nghiêng, nhìn ánh trăng buông tỏa xuống thung lũng vắng. Một tiếng sói tru khiến cậu giật mình.

“Cuối năm Nguyên Phong thứ 7 (1257), giặc Mông Thát do Ngột Lương Hợp Thai chỉ huy sang xâm phạm nước ta. Gã Ngột Lương Hợp Thai này chính là con trai của danh tướng Tốc Bất Đài đấy. Vua tôi nhà Trần không chút e sợ, dẫn hết mười đạo quân chủ lực bày trận ở Bình Lệ Nguyên để đón đánh giặc. Các quân Thiên Thuộc, Thiên Cương, Thánh Dực, Chương Thánh, Củng Thần, Thần Sách đều đủ mặt, giáp khiên sáng lóa, voi ngựa đứng chật cả nền trời. Nhưng giặc Mông Thát không phải hạng tầm thường, chúng chia kỵ binh làm ba cánh ngang nhiên vượt sông, hăng hái đánh thẳng vào đội hình quân ta. Nhà vua tự mình làm tướng, đốc thúc tượng quân giao chiến với giặc. Voi rống vang lừng trời đất, hung hãn xung trận tựa cuồng phong. Ban đầu, giặc thất thế trước sức mạnh quá khủng khiếp của tượng binh. Nhưng sau đó, tướng A Truật lệnh cho kỵ binh nhanh nhẹn nhằm vào mắt voi mà bắn xối xả. Bầy voi đau đớn, quay đầu trở lại giày xéo quân ta. Đại thế tan vỡ, cảnh binh bại như núi lở thật không sao tránh khỏi…”

Cậu ngước nhìn Nguyệt tỷ, đôi mắt tròn vo phản chiếu ánh lửa bập bùng :

“Quân Thát quả nhiên hùng mạnh, voi to lớn như thế mà chúng không hề hoảng sợ, trong cảnh nguy khốn còn lật ngược thế cờ”.

Nguyệt tỷ kể tiếp:

“Ừ, lúc vua Trần ngoảnh trông hai bên, thì tả hữu đã chạy tan cả. Giặc bắn tên như mưa, thúc kỵ binh đánh rất gấp, duy chỉ có tướng Lê Tần một mình cưỡi ngựa ra vào trận, sắc mặt bình thản như không. Ông còn lấy ván thuyền che đỡ tên đạn, hộ tống nhà vua xuống thuyền rút lui. Đến gần vực Sạ Quỷ, thì quân tinh nhuệ của A Truật đuổi kịp, dồn ép vua tôi nhà Trần vào tuyệt địa… Ngay thời khắc vô cùng hiểm nguy đó, một đội quân mặc giáp đen, cầm cờ máu thình lình xuất hiện. Họ chỉ có bốn trăm người nhưng đã giằng co với bốn ngàn quân Mông Thát hung hãn, tức là đông gấp mười lần. A Truật gầm thét thúc kỵ binh xông lên nhưng không sao đột phá nổi. Quân Huyết Dực đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Giáo gãy họ dùng gươm, gươm cùn họ dùng dao, tàn chiến họ dùng cả răng và vuốt để đánh nhau với giặc. Giặc vừa kinh sợ, vừa khâm phục đội Huyết Dực quả cảm. Tối hôm đó, chúng không chặt đầu người xếp kim tự tháp như mọi khi, thậm chí còn thả hết bảy tù binh Huyết Dực trở về.”

Cậu tròn mắt tò mò hỏi:

“Bảy tù binh là ai?”

“Là bảy dũng sĩ kia kìa,” Nguyệt tỷ trỏ nhóm người đang nằm ngủ quanh lùm cây, rồi búng vào trán cậu đau điếng. “Chuyện này ta đã kể mấy chục lần rồi, sao lúc nào nhóc cũng giả vờ ngạc nhiên quá vậy?”

Cậu giả lả:

“Tại… tại giọng tỷ nghe hay quá trời!”

Nguyệt tỷ cười:

“Thôi đừng nịnh bợ nữa, buổi tập ngày mai ta không nương tay đâu.”

Cậu tò mò:

“Mà tỷ ơi, quân Huyết Dực ngày xưa hơn bốn trăm người, sao bây giờ chỉ còn bốn mươi lẻ một vậy?”

Nguyệt tỷ thở dài:

“Chuyện này cũng rắc rối lắm nhóc, chúng ta đều là tù phạm, phải lập lời thề máu để được triều đình xá miễn. Nhưng không có nhiều tên tù coi trọng lời thề. Hơn nữa, đám hủ nho trong triều lại muốn tù phạm phải được xét xử và hành hình theo đúng luật lệ”.

Đêm đã khuya lắm rồi, cậu gối đầu trên tay tỷ ngắm sông Ngân bao la, giọng nhỏ dần:

“Tỷ phạm tội gì?”.

Nguyệt tỷ khẽ nói:

“Giết vài tên quý tộc dâm dật thôi mà.”

Cậu học theo cách thở dài của Nguyệt tỷ, đáp rằng:

“Còn em thì đặc biệt hơn, mẹ sinh ra em trong ngục…”

Nguyệt tỷ vốn biết rõ chuyện này, nhưng vẫn giở vờ hỏi để cậu vui lòng:

“Mẹ nhóc phạm tội gì?”

Cậu đáp: “Giết vài tên quý tộc dâm dật thôi mà…”

CHIA SẺ