Tôi cắm thanh trường kiếm xuống bãi máu bùn. Thế gian đã biến thành một vũng lầy khủng khiếp. Xác ngựa nổ tung mắc vào bụi cỏ gai. Xác người treo ngược trên ngọn ngô đồng. Tôi cúi đầu nhặt lại mẩu thuốc, châm lửa, thở khói vào bầu trời xám tro.
Vài tiếng rên rỉ đâu đây. Con quạ nhảy lò cò tìm mắt.
Vó ngựa lộc cộc đạp nát cái đầu lâu, tên kỵ sĩ kéo cương dừng lại trước mặt tôi. Hắn không tuốt đao, không chút đề phòng.
“Tưởng bàn cờ đã sạch, hóa ra vẫn còn một con Tốt què.”
Nghe hắn nói, tôi lãnh đạm đáp:
“Ai Xe ai Tốt hử?”
Hắn cười khẩy:
“Châu chấu đá xe, kết cuộc chỉ có một: thành tan núi lở, máu chảy thành sông.”
Tôi tiếp tục rít điếu thuốc, gió thổi ngang kéo những chiếc bóng người bay lất phất.
“Mày là kẻ thuyết giáo à?”
Hắn cười nhẹ:
“Khiển được thanh kiếm dài như vậy chứng tỏ ngươi là kẻ có tài. Nguyên quốc ta rất trọng… dụ…ng…”
Hắn chưa nói dứt câu thì lưỡi kiếm bén ngót của tôi đã chém xoẹt qua cổ họng hắn. Máu văng đầy mặt mày tôi khiến điếu thuốc tắt ngấm. Lại mất kiểm soát rồi! Tôi tặc lưỡi buồn phiền. Đến bao giờ tôi mới học được cách trò chuyện tử tế với người khác đây?
Thực ra, tôi đã lạc ở thế giới này lâu đến mức quên cách trò chuyện như một con người rồi.
Hoàng Tử, rốt cuộc mày đang ở đâu?