Phong ma tuyết nguyệt

[Phong ma] 14: Thời gian là rào cản

Sáng hôm sau, tôi dậy lúc 6:01 AM như thường lệ, trời mờ mịt sương. Không khí cuối năm vừa lạnh lẽo vừa trống vắng không tả nổi.

Tôi quải cặp đến trường, lướt qua mấy khóm hoa hồng héo úa. Bầy chim sẻ đậu cú rũ trên mớ dây điện bùng nhùng. Tôi ghé vào gánh hàng rong, kêu một chén tàu hũ nước đường ăn cho ấm lòng.

6:25 AM, tôi đi ngang ngã tư Hàng Đậu, nhìn mấy hàng thông bao quanh ngọn đồi Venus, lòng nhạt nhòa như nắng cuối đông.

6:29 AM, tôi rẽ vào đường Nguyễn Khoái, men theo mấy hàng giậu đẹp vô biên. Suối chảy róc rách. Bồ câu túc tắc kiếm ăn trên thảm cỏ.

6:35 AM, tôi đứng trước cổng rào nhà Minh Nguyệt, nhìn lá vàng rụng đầy sân. Mấy khóm hoa thiên điểu đung đưa trong gió nhẹ. Cửa khóa. Có lẽ nàng đã đi học rồi.

10:55 AM, tôi xoay xoay cây viết, tiết học căng thẳng sắp kết thúc. Thầy giáo đang vẽ mớ hình khối bít bùng tấm bảng. Bụi phấn rơi lả tả xuống gạch. Cô bạn bàn bên hôm nay dùng kẹp tóc màu hồng sẫm. Không, là màu tím. Cũng không phải. Thật vớ vẩn.

11:15 AM, tôi nằm gục xuống bàn định ngủ một chút. Bạn bè xung quanh đang cất tập sách ra về.

Có thể là 11:25 AM hoặc hơn, tôi không rõ nữa. Hương nước hoa lạ lùng từ đâu len lỏi vào thần trí tôi. Tôi giật mình bật dậy, cơn mơ tan biến và hiện thực sáng rõ trước mắt. Là Minh Nguyệt, nàng đang chống cằm nhìn tôi đằm thắm. Ánh mắt hai đứa chỉ cách nhau một gang tay tròn.

“Anh dám ngủ gục trong lớp, không sợ tụi Gà Rừng đánh lén sao?”

Tôi không trả lời nàng, thật ra cũng chẳng biết phải nói gì. Tôi cứ nhìn nàng thế thôi, như ngắm một đóa hoa nở bung trong nắng. Khoảng 5 phút hơn, nàng lôi từ trong cặp ra một quyển sổ màu đỏ nhạt.

“Đây là cuốn nhật ký của chị An Nguyệt, nhiều đoạn rất khó hiểu. Em nghĩ đưa cho anh sẽ có ích.”

“Để làm gì?” Tôi tỉnh bơ.

“Em không biết. Chuyện của người lớn thật rắc rối. Chào anh!”

Minh Nguyệt đặt quyển nhật ký xuống bàn, liền quay gót bỏ đi, cũng nhanh như lúc nàng xuất hiện. Hương nước hoa đọng lại, nhạt dần. Căn phòng vắng tanh.

Suốt ngày hôm đó, tôi cứ tưởng tượng thấy hình bóng của An Nguyệt. Nàng đứng dựa vào lan can. Nàng thơ thẩn dưới sân trường. Nàng vén tóc hái búp sen hàm tiếu. Hồ trong như gương, nước mênh mang lan tỏa. Nàng mỉm cười với tôi, nụ cười ngọt lạt không hình thù. Tôi không biết. Cũng vô phương lý giải những đau đớn, dằn vặt khi nghĩ về nàng.

Đường tây hóa nâu đỏ, ngày sụp đổ rất nhanh.

Lại mưa đông, lại gió lạnh tơi bời. Tôi nhốt mình trong căn phòng ẩm mốc, khổ sở nhìn quyển nhật ký nằm yên trên bàn.

8:05 PM, tôi đặt tay lên bìa nhật ký, nhưng không dám mở nó ra.

8:35 PM, tôi ném mình xuống chiếc giường bề bộn, trơ mắt nhìn nhện giăng tơ trên trần nhà.

9:05 PM, tôi ngồi vào bàn học, lẩm nhẩm ôn lại mấy công thức toán ban sáng.

11:59 PM, tôi bỏ cuộc, lần mò mở quyển nhật ký. Thế gian ngoài kia biến mất. Thời gian ngưng đọng như sương. Chỉ còn tôi và những con chữ nắn nót trên giấy ngà.

Chữ của nàng thật đẹp. Ông bà ta có câu, nét chữ nết người quả không hề sai. Tôi luôn trốn tránh, không dám đối diện với nàng. Để bây giờ, khi tôi chấp nhận sự thật, nàng đã vụt mất như một giấc mơ.

Thực ra, tôi chỉ lướt qua ngàn dòng vạn chữ như cơn gió lướt trên đồng cỏ tít tắp. Tôi không thể đọc, không hiểu chúng biểu đạt cho điều gì. Nửa tiếng trôi qua, tôi vẫn đánh vật với những ký tự lạ lẫm. Dù biết rõ ràng đây là tiếng Việt, ngôn ngữ mẹ đẻ của tôi, nhưng chúng cứ xáo trộn, ráp nối, biến hóa liên tục giống như những khối rubik ma thuật.

Cho đến hai trang cuối cùng, có một hình vẽ đập vào mắt tôi. Đó là bức tượng bị đọa dưới tầng hầm nhà Đông mà chúng tôi đã khám phá hồi 2 năm trước. Bốn sinh vật huyền thoại bị dính chặt phần đuôi vào nhau, đang vẫy vùng cố thoát thân, mỗi con một biểu cảm đau khổ khác biệt. Hình vẽ sống động đến mức tôi như nghe được tiếng gào thét, than khóc của chúng.

Tôi xem lại ngày tháng trên trang nhật ký, đúng vào ngày An Nguyệt mất tích.

Bên cạnh hình vẽ có một đoạn cổ văn như sau:

“Rồng phải xuống nước,

Nghê thì cưỡi mây,

Quy tìm về đất,

Phụng thần hóa lửa,

Ký ức của kẻ sống,

Nằm trong thứ đã chết,

Thời gian là rào cản,

Luân hồi mãi vần xoay…”

1:00 AM, sau một lúc ngồi nhìn trang giấy bất động, tôi bần thần đứng dậy. Gió rít ngoài hiên, trời vang sấm giật.

Tôi biết mình không thuộc về nơi này.

Tôi biết mình phải đi đâu.

Thời gian là rào cản. Luân hồi mãi vần xoay.

Nếu bạn thấy dự án của chúng mình ý nghĩa, có thể ủng hộ thêm sách xuất bản tại đây:
Phong ma tuyết nguyệt