Tôi sinh ra trong một ngôi làng nhỏ nằm sâu trong rừng núi. Ít nhất hồi tiểu học tôi vẫn còn thấy những đàn hươu sao nhởn nha gặm cỏ. Đùng một cái, báo chí và truyền hình đưa tin con hươu sao hoang dã cuối cùng đã chết. Đây là loài hươu sao đặc hữu của nước ta không thể tìm thấy ở bất cứ nơi đâu trên thế giới. Tôi buồn suốt một tháng trời, hóa ra trong cái ổn định hiện hữu những điều quý giá đang dần biến mất.
Giống như con người vậy, chúng ta không bao giờ nhận ra mình đang chết dần chết mòn, tâm hồn cằn cỗi và già nua mỗi ngày.
Hươu sao đã chết, làng Cổ Lũy tồn tại suốt một ngàn năm cũng chết chỉ còn những cái vỏ héo rỗng.
Có nhiều thời gian hơn tôi sẽ kể tường tận về làng Cổ Lũy còn bây giờ tôi phải đi học, ngày đầu tiên của lớp 12, năm học định mệnh và khắc nghiệt nhất trong đời học sinh.
Tôi ngồi thẫn thờ trên giường suốt một tiếng đồng hồ, không quan tâm có bao nhiêu con chim sẻ đậu rồi bay. Khung cửa sổ mờ mờ. Cây hồng leo héo úa. Bồ hống giăng đầy.
Cho đến khi đồng hồ báo thức 6:01 AM.
Tôi đứng dậy, lấy bộ đồng phục nhào nát dưới chân giường, đờ đẫn mặc vào.
Đeo đồng hồ cũ.
Chải tóc sơ sài.
Rời khỏi khu nhà trọ cũ.
Hòa vào dòng xe người.
Chưa đến mùa đông mà trời đã mù mịt trong sương trắng. Không hẳn là sương, nó là một sự pha trộn dở tệ giữa sương, khói xe cơ giới và khói thải nhà máy.
“Ê Phong! Bữa nay mày tới trễ 2 phút 44 giây, sao nhìn bèo nhèo quá vậy?”
Là tiếng của thằng Đông. Không! Là tiếng của ký ức và giấc mơ. Mỗi ngày suốt mười năm trời qua, thằng Đông đều đợi tôi lúc 6:25 AM để cùng đi bộ đến trường. Tôi luôn đến đúng giờ hoặc sớm hơn vài phút, chưa bao giờ trễ hẹn. Nhưng không hiểu sao ngày 25 tháng 11 năm ngoái, tôi tới trễ 2 phút 44 giây. Tôi thấy áy náy với thằng bạn vô cùng, định hôm sau sẽ xin lỗi nó đàng hoàng.
Vậy mà tối đó tôi nghe tin nó mất, nhảy từ đỉnh chóp của tòa cao ốc mới khánh thành xuống sông Gương. 168 mét. Không ai tìm thấy nó nữa.
Sáng hôm đó, nó vẫn đợi tôi đi học, còn bá vai hỏi tôi rằng:
“Sao nhìn mày bèo nhèo quá vậy, bộ thất tình hả?”
Thằng Đông cũng giống như loài hươu sao đó, khi ta chợt nhận ra sự mất mát thì đã quá muộn màng.