[Phong ma] 3: Mặt trời đã chết

Thằng Đông mất tôi không hề rỏ một giọt nước mắt nào. Hôm sau tôi vẫn đi học bình thường. Đến lớp. Nghe giảng. Ghi chép. Giải toán. Làm văn. Giờ giải lao thì ngồi nhìn ra cửa sổ mải đếm lá cây.

“Ê! Mày đếm lá suốt mười năm rồi. Có ngộ ra chân lý gì chưa?”

Thường thì thằng Đông sẽ đập tay xuống bàn, khỉnh cười, rồi kéo tôi ra khỏi góc bàn cố hữu. Hai thằng sẽ bá vai nhau đi dạo quanh trường, trêu chọc tụi con gái lớp dưới hay gây sự với lũ Gà Rừng.

Ở cái đất Cổ Lũy này, thằng Đông được mệnh danh là Mặt Trời, là Hoàng Tử. Lũ ganh nạnh lập hẳn một hội Gà Rừng để chống lại sức mạnh bá đạo của Đông. Chúng còn huênh hoang rằng:

“Gà Rừng không gáy thì Mặt Trời sẽ không bao giờ mọc.”

Suốt bốn năm hoạt động, lũ Gà Rừng chẳng làm được cái tích sự gì ngoài tôn thêm vẻ chói sáng của Đông.

Biệt danh Mặt Trời không rõ từ đâu? Bạn bè đồn đoán rằng Đông có hình xăm mặt trời dưới đùi. Tôi chẳng bận tâm. Nhưng quả thật tính cách và tài năng của nó “khủng khiếp” vô cùng. Năm lớp Sáu, nó được tuyển vô đội bóng đá của trường, là tay săn bàn lợi hại nhất. Hai năm liền, trường tôi vô địch giải bóng đá thiếu niên tỉnh, thằng Đông chính là vua phá lưới theo kiểu xô đổ mọi kỷ lục.

Đùng một cái nó chán bóng đá, chuyển sang đội bơi lội. Năm lớp Tám, nó giành được huy chương vàng giải bơi thiếu niên toàn quốc, đánh bại cả mấy tay “kình ngư” được huấn luyện từ nhỏ. Ngày lên bục nhận giải, bọn “kình ngư” liếc nhìn nó với ánh mắt dao lam.

Nó từ chối lời mời gia nhập đội tuyển quốc gia để thi đấu khu vực với một lý do hết sức vớ vẩn: bận chăm sóc BA-MƯƠI-CHÍN con mèo ở nhà, không thể đi đâu xa quá ba ngày.

Sang năm lớp Chín, như thường lệ nó từ bỏ môn bơi lội, chuyển sang câu lạc bộ bắn cung truyền thống và gia nhập Đông A võ phái. Từ bận đó đến năm lớp Mười Một, nó không thi thố gì nữa.

Về biệt danh Hoàng Tử, cũng đơn giản thôi, Đông là con một trong gia đình giàu có nhất vùng. Nhất vùng tức là nhất tỉnh, thậm chí nhất cả miền trung du này. Tập đoàn nhà nó làm ăn đủ mọi lĩnh vực trên đời: từ khai thác rừng, khai khoáng, thủy điện, nhiệt điện, hóa chất, chế tạo máy móc, cho đến công nghệ cao.

Cuối năm lớp Năm, gia đình bắt Đông đi du học Châu Âu. Nó phản đối, chỉ phản đối mà không hề đưa ra bất cứ lý do nào. Gia đình tìm mọi cách để ép buộc, nó bực tức lấy dao gọt trái cây tự đâm xuyên bàn tay mình. Sau đó trốn viện về ở nhà ông bà nội. Mười ngày sau, người ta thấy một ông già 91 tuổi cầm ghế đuổi đánh ông chủ tập đoàn giữa chợ làng.

Từ đó, chẳng ai dám nhắc tới chuyện du học với nó nữa.

Thằng Đông chính là Mặt Trời, là Hoàng Tử. Những điều nó muốn, không ai có thể ngăn cản. Những điều nó ghét, không ai có thể bắt ép. Ấy vậy mà nó chọn tôi, một thằng nhóc vừa tầm thường vừa lập dị làm bạn chí cốt.

“Tại sao mày không đi du học?”

“Vì mày.” Nó gọn gàng đáp.

“Mày khùng hả.” Tôi ngớ người.

“Tao giỡn đó! Vì mẹ tao, vì ông nội, vì cái làng Cổ Lũy này, cộng thêm mấy con hươu sao của mày nữa.”

“Mày thật khó hiểu.”

“Người–khó–hiểu–chính–là–mày.” Đông nhấn giọng, nói thật chậm rãi.

Đùng một cái, năm lớp Mười, nó có bạn gái. Chính là Nguyệt, cô nàng hoa khôi của trường, vừa xinh đẹp vừa tài năng xuất chúng. Quả là một cặp xứng đôi khiến trời đất phải ganh tị.

Nó không hề giấu giếm bạn gái với tôi, thậm chí kéo cả tôi vào cuộc hẹn hò của hai người.

“Sáng mai tao với Nguyệt sẽ đi câu cá ở hồ Mây. Tao yêu cầu mày phải có mặt ở nhà tao lúc 6:25 AM, không hơn, không kém.”

“Mày khùng hả? Hẹn hò mèo chuột vớ vẩn, lôi tao theo làm gì?” Tôi phản ứng.

“Không tới, nghỉ chơi.”

Nó cúp máy. Tôi mềm lòng. Hôm sau, cả ba người chúng tôi cùng đi câu cá, chèo thuyền và ngắm cảnh. Vâng, điều gì đến cũng đến, nụ hôn đầu tiên giữa Đông và bạn gái là ở trước mặt tôi. Hồ sen mênh mang, nước trôi lững lờ. Tôi đành giả vờ đọc sách, dù có liếc nhìn vài lần.

Thực ra, tôi chẳng lấy gì là phiền lòng, tâm hồn tôi vốn là một thế giới tối tăm và cô độc, được ở bên cặp đôi Mặt Trời và Mặt Trăng này tôi thấy mình khá khẩm hơn một chút.

Nếu bạn thấy dự án của chúng mình ý nghĩa, có thể ủng hộ thêm sách xuất bản tại đây: