Nguyệt, 16 tuổi. Trông nàng xinh đẹp và trưởng thành hơn độ tuổi đó nhiều. Nàng khác hẳn mấy cô hoa khôi, thần tượng thường xuất hiện trên truyền thông. Không kiểu cách, không cố gắng gò mình vào khuôn mẫu định sẵn. Nàng sở hữu một vẻ đẹp tự nhiên, nét lạnh lùng tự nhiên và nụ cười khiến người khác đau nhói.
Một nỗi đau cồn cào và khó hiểu thường xuất hiện trong tôi mỗi khi ở gần Nguyệt. Lúc nàng vén tóc hái búp sen dưới hồ, suýt nữa là tôi đánh rơi quyển sách mình yêu quý nhất.
“Mày có thể rời quyển sách đó 5 phút được không?” Thằng Đông càu nhàu.
“Làm gì? Ngồi nhìn hai đứa bây yêu nhau à?” Tôi cười nhạt.
“Nguyệt có đứa em gái rất mê vẽ tranh, biết đâu hợp với mày.”
“Tao vẫn chưa sẵn sàng để tìm hiểu ai khác, ngoài bản thân tao.”
Tôi lạnh nhạt. Đông chịu thua. Nó tiếp tục quay sang tình tứ với bạn gái, coi tôi như một cục mây vô hình.
Mãi sau này tôi mới biết Nguyệt mang vẻ đẹp nguyên bản nhất của loài người, giống như mặt trăng, giống như đóa hoa nở giữa sương trắng, giống như viên ngọc trai được tạo thành từ nỗi đau của loài nhuyễn thể.
Hai đứa bạn của tôi thật khác thường. Và cả hai đều nhất trí rằng, đứa khác thường chính là tôi.
“Mày thấy Nguyệt có đẹp không?” Thằng Đông phì phà nhả khói, từ năm lớp Tám nó đã nghiện thuốc nặng.
“Ừ, đẹp.”
“Giống cái gì?”
“Nếu có Nguyệt ở đây tao sẽ trả lời giống mặt trăng.”
“Nó đâu có ở đây.”
“Nguyệt xinh đẹp giống con hươu sao.”
“Ý mày là gì?” Đông nhướng mắt.
“Một vẻ đẹp nguyên bản và vĩnh viễn không thể tìm thấy nữa.” Giọng tôi thật lạnh lùng và chậm rãi.
“Mày lạ lùng quá rồi.”
Mọi cuộc trò chuyện giữa tôi và Đông đều kết thúc theo cách như vậy, luôn luôn như vậy. Tất cả chúng ta đều lạ lùng trong mắt người khác.
Kể qua mấy hồi rồi mà tôi quên béng một đứa, chính là Vũ, đứa bạn thân khác của Đông ngoài tôi. Từ khi Nguyệt xuất hiện, 4 người chúng tôi chính thức trở thành một nhóm.
“Tụi mình đặt tên cho nhóm đi!” Thằng Đông ngó xa xăm.
“Gọi là Những kẻ bảo vệ làng Cổ Lũy đi!”
Thằng Vũ luôn là người trả lời mọi câu hỏi và thỏa mãn mọi đề xuất. Nó là mọt sách đích thực, một năm đọc hơn 500 quyển sách, ngấu nghiến mọi thứ trong tầm tay. Tôi cũng mê sách nhưng theo kiểu đọc đi đọc lại quyển sách mình yêu thích, đến rách bìa nát gáy mới thôi. Hai quyển tôi đang gối đầu là Quân vương và Lịch sử.
“Lũ lạc lối giữa Cổ Lũy thì đúng hơn.” Tôi lãnh đạm. “Tụi bây có tin vào phép thuật không? Sáng mai ghé nhà tao, có cái này hay lắm.” Thằng Đông kết thúc cuộc trò chuyện.