[Phong ma] 9: Kẻ cởi trói

Mặt Trăng và Mặt Trời tái hợp, bầu trời Cổ Lũy cũng bớt u ám. Bốn đứa chúng tôi lại tiếp tục rong chơi cùng nhau, làm đủ thứ chuyện đáng nhớ trên đời. Leo núi Nứa cũng là một trải nghiệm thú vị, dù sườn đông đã bị xới tung để khai thác đá, nhưng sườn tây vẫn còn giữ được kha khá vẻ hoang sơ.

Thực ra leo núi là một trải nghiệm không mấy êm ái như chèo thuyền. Cảm xúc con người ta sẽ đi từ háo hức sang thấm mệt, từ rất mệt sang cực kỳ đuối sức. Điều an ủi duy nhất là ta không trải qua điều đó một mình, bạn đồng hành sẽ luôn thôi thúc ta tiến về phía trước, khích lệ ta vượt qua giới hạn của bản thân.

Thằng Đông, tất nhiên nó là một con quái vật không biết mệt, cứ xăm xăm đi trước, chém cỏ mở đường. Trong một chừng mực nào đó, nó giống y chang cha của mình, đều có tính cách và đầu óc khai phá táo bạo. Đừng nói là làng Cổ Lũy nhỏ bé, nếu đủ nguồn lực họ sẵn sàng xới tung cả Mặt Trăng để tìm kiếm những thứ mới lạ.

An Nguyệt chẳng những xinh đẹp mà còn có sức khỏe tuyệt vời, và điều này không hoàn toàn do trời phú.

“Mình thường thức dậy lúc 4 giờ rưỡi sáng, chạy bộ khoảng 45 phút mới sửa soạn đi học.”

Nhờ vậy mà nàng leo núi rất cừ, luôn bám sát thằng Đông không chịu thua thiệt. Tội nhất là thằng Vũ, tướng tá lùn xủn, chân ngắn ngủn, thể chất tầm trung nên rất nhanh đuối sức. Dù vậy, Vũ tuyệt đối không kêu ca một tiếng nào, nó thuộc dạng người lì đòn đến mức lì lợm.

Tôi luôn giữ vững vị trí thứ 3 trong đội hình, đi trước Vũ và ở ngay sau lưng An Nguyệt. Thi thoảng nhìn vào nụ cười của nàng, tôi tự hỏi mình là ai? Một con thiêu thân bay quanh vầng hào quang chói lọi. Một con chó sói đơn độc quấn lấy chân chủ nhân? Tôi chẳng có bạn bè nào khác ngoài họ. Tôi chẳng có niềm vui nào khác ngoài việc ở bên cạnh họ. Lúc Đông gỡ chiếc lá khô khỏi áo An Nguyệt. Lúc nàng đột nhiên dừng bước, vén lọn tóc qua vành tai nhỏ xinh. Tôi ước gì thời gian dừng lại vĩnh viễn, để chúng tôi vĩnh viễn là những cô cậu học sinh 17 tuổi tràn đầy sức sống.

Thanh xuân tươi đẹp nhưng quá ngắn ngủi rồi.

Nàng vừa trèo lên một đoạn dốc đứng hiểm trở. Sau đó hồn nhiên chìa tay về phía tôi:

“Để mình kéo cậu lên!”

Tôi ngước mắt nhìn nàng, mặt lộ rõ vẻ bối rối và căng thẳng. Ngay lập tức, thằng Đông chen vào giữa chúng tôi, cười đắc ý rằng:

“Thằng Phong nhát hít, không dám nắm tay con gái đâu.”

Đoạn, nó chìa thêm cánh tay của nó ra, giọng bí hiểm:

“Mày chọn đi, người đẹp hay quái vật? Chọn người đẹp sẽ bị quái vật ăn thịt, còn chọn quái vật tất nhiên cũng bị thịt tuốt.”

Tôi không còn nhớ rõ mình đã chọn điều gì, ký ức như bị phủ sương mờ, thật khó khăn để chấp vá mọi thứ lại. Nếu núi Nứa lưu giữ những kỷ niệm tươi đẹp thì núi Cấm lại là một trải nghiệm khá ly kỳ. Hôm đó, đúng 6:01 PM, đột nhiên thằng Đông điện thoại cho tôi, giọng khá lo lắng và kích động:

“An Nguyệt bị bắt rồi. Tụi nó nhốt Nguyệt trên núi Cấm.”

Tôi hét to:

“Quái quỷ gì vậy?”

Thế là tôi và Đông tức tốc chạy lên núi Cấm tìm Nguyệt. Đang mùa bão lũ, mưa gió mịt trời, đừng sá đều biến thành bãi lầy. Cây cối gãy đổ la liệt khắp nơi.

“Thực ra tụi nó muốn bắt tao, nhưng không đủ sức nên quay sang bắt Nguyệt.”

Tôi tròn mắt:

“Mày gây thù chuốc oán gì với họ vậy?”

Đông lắc đầu:

“Là cha tao, ông đem máy ủi hết vườn tược của người ta trên núi.”

Tôi nhăn trán:

“Sao không báo công an?”

Đông thở dài:

“Dù gì họ cũng bị hại, bức xúc mới làm liều. Tao muốn giải quyết mọi chuyện êm đẹp.”

Chúng tôi lặn lội hơn 2 tiếng đồng hồ mới tới đỉnh núi Cấm. Mưa lạnh nhập vào xương tủy, tôi cắn răng thật chặt để cơ thể ngừng run rẩy. Đông bảo tôi đứng đợi bên ngoài, rồi đơn độc tiến vào vườn táo. Tôi không biết chuyện gì đang và sẽ xảy ra, mưa to gió lớn đã át hết mọi âm thanh khác.

Một lúc sau thì Đông cõng An Nguyệt trở ra, nó thoăn thoắt cởi dây trói cho nàng, giọng gấp gáp:

“Chân Nguyệt bị đau, không tự đi được. Mày cõng Nguyệt xuống núi giùm tao!”

“Còn mày?” Tôi tròn mắt.

“Phải có người bảo vệ sau lưng.”

Giọng đông vô cùng khí khái và cứng cỏi, liền đó nó bẻ cây gai làm vũ khí. Bên trong vườn táo khá nhiều ánh đèn đang đuổi tới, còn có tiếng chó sủa hung hăng, bận này đánh nhau to rồi.

“Nhưng… sao tao cõng nổi Nguyệt? Tao ở lại chặn đường cho!”

Đông túm lấy cổ áo tôi, mắt ngời dữ dội:

“Nghe kỹ đây, tao yêu cầu cho mày cõng Nguyệt an toàn xuống núi!”

Tôi rối bời:

“Nhưng… tao nghĩ…”

Đông quyết liệt vô cùng:

“Không nghĩ ngợi gì hết! Hãy luôn nhớ rằng sau lưng mày là An Nguyệt, nhiệm vụ của mày là phải bảo vệ Nguyệt đến cùng!”

Tôi bối rối nắm lấy cánh tay Nguyệt, xốc nàng lên lưng mình, những cái va chạm đầu tiên đầy xao xuyến và bỡ ngỡ. Mưa như trút, biển nước khổng lồ và giá lạnh nhấn chìm chúng tôi. Hình bóng Đông nhạt dần. Đoạn ký ức xưa cũng nhạt nhòa.

“Nhiệm vụ của mày là phải bảo vệ Nguyệt đến cùng…”

Tôi giật mình tỉnh giấc, thấy mình đang trong lớp học, giờ Văn, thầy giáo thao thao giảng bài. Ngoài kia nắng vàng nhạt, lá vàng rụng lả tả xuống sân trường. Còn Đông thì đã mất được nửa năm.

Đông dặn tôi phải sống kiên cường, nhưng sao nó lại bỏ cuộc quá sớm.

Ngoài truyện đăng tải miễn phí trên mạng, chúng mình còn có các tác phẩm xuất bản tại đây:
Phong ma tuyết nguyệt