Thánh Dực Dũng Nghĩa truyện

Quỷ Tật

Người ta kể rằng nó là sinh vật bị địa ngục khước từ.

Năm đó, ở Bình Lệ Nguyên, 6 vạn quân nhà Trần đã bị 2 vạn quân Mông Cổ cày nát. Nghe có hơi vô lý, rõ ràng quân Trần đông hơn gấp ba lần, còn có cả trăm thớt voi. Mã làm sao mà ăn được Tượng?

Chuyện gì cũng có thể xảy ra! Lúc giáp trận, kỵ quân Mông Cổ giương cung nhằm vào mắt voi mà bắn xối xả. Voi đau quá, quay lại giày xéo quân Trần, phút chốc thế trận vỡ tan. Vua tôi nhà Trần phải dắt díu nhau mà chạy. Trong cảnh hỗn loạn, 2 vạn quân Đại Việt đã bị giặc tàn sát.

Nửa tháng sau, quan Ngự sử Đại phu Lê Tần trở lại Bình Lệ Nguyên chủ trì việc chôn cất binh sĩ. Xác người trải dài mấy mươi dặm, tất cả đều trương sình, bốc mùi khủng khiếp. Cờ rũ dưới ánh tà, trời và đất đều đỏ ngầu màu máu. Ngài Lê Tần đi quanh chiến trường, không bỏ sót một góc khuất nào. Cho đến khi mặt trời tắt hẳn, ngài dừng chân trước núi xác lớn nhất, ngước nhìn lá cờ màu huyết dụ. Chính là quân Thánh Dực dũng nghĩa, những người anh em thân thiết nhất của ngài.

– Vì phải hộ giá nhà vua, ta không thể sát cánh cùng anh em… chiến đấu đến hơi thở cuối cùng… xin tha tội cho Lê Tần…

Ngài chống kiếm quỳ xuống, lòng đau cắt dạ, gió lạnh thổi qua, khung cảnh chìm trong tịch liêu. Bất chợt, núi xác rúng động, có một thứ gì đó đang quẫy đạp mãnh liệt, yếu dần, cuối cùng chỉ còn tiếng thở thoi thóp. Lê Tần ngờ ngợ đi quanh núi xác, ngài vận sức đẩy mấy cái khiên mây và thây ngựa sang một bên, rồi phát hiện ra nó: sinh vật bị địa ngục khước từ.

*

Ngày Lê Tần mang Quỷ Tật về kinh thành, trời mưa như trút. Sét đánh cháy cây đa cổ thụ bên hồ Lục Thủy. Ngài dùng lá cờ huyết dụ của quân Thánh Dực dũng nghĩa bọc lấy con vật, cố ủ ấm nó, sự sống mỏng manh như tơ nhện. Nhưng nó là một con vật bị thánh thần nguyền rủa, làm sao mà chết được. Lê Tần đạp cánh cửa, ôm con vật bước vào phủ đệ, đặt nó xuống sập gỗ. Nó ốm đến trơ xương, mình mẩy chi chít vết thương. Ác liệt nhất là mũi tên bắn xuyên qua bả vai con vật, tạo nên cái tướng đi khập khiễng nổi tiếng.

Cũng vì vậy mà Lê Tông đặt tên cho nó là Quỷ Tật. Một con vật tật nguyền và bị nguyền rủa.

Ngay từ khi mới nhận thức cuộc đời, Lê Tông đã gắn bó thân thiết với Quỷ Tật. Họ cùng chơi đùa lăn lộn ngoài sân, cùng bới đất cát và tắm mưa. Lê Tông bị bệnh quấy khóc, ai dỗ cũng không nín, nhưng chỉ cần Quỷ Tật xuất hiện, cọ mõm vài cái là cậu nhóc lại quên hết sự đời.

Lớn thêm một chút, Lê Tông thường cưỡi Quỷ Tật đi phá bĩnh khắp kinh thành. Họ hù dọa quan sai, lùa bầy trâu chạy có cờ, hay cắn nhầm con khổng tước trắng của nhà vua. Cắn nhầm mà nó lăn ra chết thật. Nhà vua sai người điều tra, biết con quan Ngự sử Đại phu Lê Tần là thủ phạm, đành xí xóa, xem như không có chuyện gì.

Có cha chống lưng, cậu Lê Tông càng ngông cuồng hơn. Có hôm đi lạc vào doanh trại của quân Thánh Dực, cậu tuốt kiếm gỗ thách đấu với một tay võ sĩ.

– Nhóc mấy tuổi rồi?

– Tám!

Cậu đáp gọn lỏn rồi hất mặt lên trời.

– Được, ta chấp nhóc với con chó. Chấp thêm một tay.

Chàng võ sĩ nhặt một khúc tre dưới đất, đứng tấn rất vững vàng. Lê Tông vung kiếm gỗ hò hét như thật:

– Quỷ Tật không phải là chó. Nó là sói!

Thế là, hai chủ tớ hừng hực khí thế xông lên. Chẳng biết trận tỉ thí ấy kết quả ra sao, nhưng tối hôm đó, Quỷ Tật đã bị Lê Tần nhốt vào nhà kho, còn Lê Tông thì bị ăn đòn nhừ tử.

Lên chín tuổi, Lê Tông không còn đi phá làng phá xóm nữa. Bởi vì cậu đam mê một thứ hay ho hơn, đó là cưỡi ngựa bắn cung. Cậu học cung thuật rất nhanh, Quỷ Tật cũng phối hợp tác chiến với cậu rất nhịp nhàng. Mỗi lần Lê Tông bắn trúng một hình nộm rơm, Quỷ Tật liền vồ tới, cắn phập vào đầu hình nhân để kết liễu. Luyện mệt, hai chủ tớ lại nằm dưới gốc mít, nhìn gió thổi rạp cỏ lau. Trời xanh, mây trắng, nước lấp xấp chân đê, khung cảnh đồng quê thật thanh bình.

Cậu luyện cung say mê đến nỗi quên hết thời gian. Có hôm trời mưa tầm tã, quá giờ ăn tối vẫn chưa thấy cậu quý tử về, Lê Tần vội lên ngựa cùng lão gia nô đi tìm. Hết vườn mít sang vườn nhãn, hết vườn dâu ra đến bãi sông Hồng. Và ông trông thấy một cảnh tượng khủng khiếp, Lê Tông đang nằm bất động trên bãi cỏ, máu me đầm đìa. Quỷ Tật thì đứng kề bên, nhe hàm răng đầy máu ngoạm lấy cánh tay cậu nhóc. Mắt nó hừng hực sát khí, như sắp ăn tươi nuốt sống Lê Tông.

Tình huống cấp bách, Lê Tần vội thúc ngựa lao tới, tuốt kiếm chém vào mình Quỷ Tật. Con vật rú lên một tiếng thảm thiết rồi chạy biến vào màn mưa.

Ôm đứa trẻ đang thoi thóp trên tay, lòng ông cứ dằn vặt, đau xót khôn nguôi.

– Thuộc hạ đã can ngăn nhiều lần. Quỷ Tật là chó săn, từng chinh chiến giết người… nên bản tính rất hung mãnh và khát máu.

– Nó là thành viên cuối cùng của quân Thánh Dực dũng nghĩa… những người anh em từng vào sinh ra tử với ta… ta không nỡ…

Lão gia nô chấp tay:

– Chiến tranh đã qua lâu rồi… Vả lại, thú dữ nên thả vào rừng sâu, như vậy sẽ tốt cho nó hơn.

– Ừ…

Lê Tần ôm con trai mình, thất thểu trở về phủ đệ. Mưa như trút nước, xóa nhòa những dấu chân tập tễnh, đẫm máu của Quỷ Tật. Nó là một sinh vật bị cả địa ngục và con người chối bỏ.

*

Lê Tông bị cắn gần nát bả vai và khuỷu tay. Lê Tần phải mời đến thái y trong cung chữa trị cho cậu. Sau nửa tháng vật vã li bì, Lê Tông dần hồi tỉnh, nhưng sức khỏe và tinh thần cậu vĩnh viễn không còn được như xưa.

– Cha ơi, tại sao Quỷ Tật lại cắn con?

Lê Tần ngậm ngùi đáp:

– Vì nó là con vật vô tri… Con yên tâm tĩnh dưỡng, đừng nghĩ lung nữa!

– Lúc đó mắt Quỷ Tật đỏ rực lên, như trở thành người khác vậy.

Lê Tần nắm chặt tay con:

– Cha nhắc lại, Quỷ Tật là con vật, không phải người.

Lê Tông xoay trở định ngồi dậy nhưng lực bất tòng tâm, cậu hoảng hốt:

– Cha ơi, tại sao… sao tay phải của con… không thể cử động, cũng không có cảm giác?

Lê Tần thở dài, an ủi con:

– Thái y nói, vết thương cần vài tháng để bình phục… Con yên tâm!

Đúng như lời thái y, sau ba tháng, Lê Tông gần như đã bình phục, tay phải có thể cử động, cầm nắm bình thường. Nhưng cậu vĩnh viễn không thể bắn cung được nữa. Cứ mỗi lần giương cung là suốt từ bả vai trở xuống đều mỏi nhừ, run lẩy bẩy. Cậu chống cung quỳ ngoài bãi tập, nhìn hình nộm rơm đằng xa mà ứa nước mắt.

Không thể bắn cung, không thể luyện võ, cậu quý tử con nhà Đại tướng quân Lê Tần sớm bị miệng đời chế giễu. Người ta còn đặt một bài vè rằng:

“Nghe vẻ nghe ve,

Nghe hổ có nanh,

Nghe ưng có vuốt,

Con cái nhà tông,

Miễn cưỡng có lông,

Nhưng bị gãy cánh.

Buồn thay, hận thay!

Đại bàng gãy cánh,

Khác chi gà què!”

Từ một cậu nhóc lanh lợi hay đi phá làng phá xóm, Lê Tông rơi vào u uất, trầm cảm, suốt ngày giam mình trong phủ đệ. Lê Tần do quá bận việc triều chính, cũng không có nhiều thời gian ở bên cậu. Thế là, Lê Tông vùi đầu vào sách vở và binh pháp để quên đi những bất hạnh của đời mình.

[CÒN TIẾP]

[Truyện đã có phiên bản sách giấy, được in trong tập Thánh Dực Dũng Nghĩa truyện. Bạn có thể đặt mua sách TẠI ĐÂY]

CHIA SẺ