Hồi 1 – Huyết nhuộm Long Phượng thành [Huyết Độc]

Thời đầu nhà Trần vua Phật vua Thánh xuất hiện, quân dân đoàn kết một lòng, 3 lần đánh tan tác quân Mông – Nguyên, khiến các cõi nhân – thần đều chấn động.

Nhưng thời cuộc vần xoay như con tạo, hết thịnh rồi suy, cuối thời nhà Trần, lần lượt vua Mắc Đọa Trần Dụ Tông, vua Tuồng Chèo Dương Nhật Lễ chễm chệ lên ngôi cao, chỉ lo chơi bời hưởng thụ, bỏ mặc bách tính lầm than. Trước họa nước, một nhóm tông thất đã liên kết lại hòng lật đổ Nhật Lễ, trung hưng nhà Trần. Mưu kế như rắn bò trong đêm.

Vua Tuồng Chèo thân cô thế cô, bèn lặn lội vào rừng sâu, cắt máu liên minh với một thế lực hắc ám cổ đại. Ngày phán xét đang đến gần.

Loạn Tuồng Chèo: Thiên Ninh xuất chiến

Chuyện bắt đầu trong một tòa phủ đệ nguy nga, giữa vườn liễu xanh mướt, có chàng thiếu niên đang ôm đàn nguyệt bay bổng cùng khúc ca:

“Biện thủy lưu

Tứ thủy lưu…”

Cậu chàng tên là Húc, phong mạo đẹp đẽ như ngọc, mắt buồn trầm tư, tài đàn hát phải nói là xuất chúng. Nhưng mẹ nuôi của cậu là Thiên Ninh Công chúa đặc biệt ghét hát xướng, mỗi lần thấy Húc ôm đàn thơ thẩn bà liền tuốt kiếm chém nát nhạc khí, quát lớn:

“Thằng nhỏ này, Trần gia ta 3 lần đánh bại Mông Thát đâu phải để mày ngồi hát xướng. Cung xạ học tới đâu rồi?”

Húc điềm tĩnh như mây, giương cung bắn xuyên lá liễu cách đó 100 bước chân. Thiên Ninh Công chúa hơi ngượng, nhưng vẫn cao giọng nói tiếp:

“Hừ, cung kiếm giỏi mấy cũng là hạng thất phu. Muốn làm tướng soái phải thuộc làu binh thư, trận pháp.”

Húc mỉm cười, đọc một lèo Binh thư yếu lược theo kiểu ngược từ cuối lên đầu. Công chúa choáng váng, ấp úng rằng:

“Cũng… cũng giỏi đó.” Bà lại chuyển giọng gay gắt: “Nhưng không được đánh đàn trong phủ của ta!”

Những ngày tháng yên bình của Húc và bách tính Thăng Long không kéo dài lâu. Năm đó quạ bay đầy trời, đậu chật kín cây ngô đồng trước cửa cung. Rồi thiên hạ loan tin, vua Tuồng Chèo Dương Nhật Lễ chà đạp hiếu đạo, nhẫn tâm bỏ độc giết chết bà nội ruột là Hiến Từ hoàng thái hậu. Rắp tâm tru diệt tất cả những ai chống đối mình. Thiên Ninh Công chúa vì muốn trả thù cho mẹ và diệt trừ bạo chúa bèn huy động 2000 thân binh, cùng cha con Thái tể Trần Nguyên Trác, Trần Nguyên Tiết đánh vào hoàng cung.

Húc nhớ như in hôm đó trời vần vũ mây đen, không khí nặng nề và bức bối khủng khiếp. Cậu cưỡi ngựa đuổi theo mẹ mình, xuyên qua lớp lớp cờ xí và giáp binh. Thiên Ninh Công chúa thấy Húc bám theo, quắc mắt nói rằng:

“Chiến tranh là quốc gia đại sự, con chưa đủ tuổi.”

Húc nài nỉ:

“Con đã sẵn sàng chiến đấu.”

Công chúa nộ khí:

“Xuống ngựa!!!”

Nghe tiếng hét như sấm động của bà, Húc điếng hồn, mặt không còn chút máu. Con ngựa bạch của cậu cũng sợ hãi quỵ xuống. Bấy giờ, công chúa lại cười:

“Thấy chưa, nhóc con chưa sẵn sàng! Cứ ở ngoài cung đợi mẹ.”

Hai cánh cửa khổng lồ đóng sầm lại, tiếng giáp khiên va đập, tiếng xì xầm cười nói nhạt dần, nhạt dần rồi tan vào tịch mịch. Cuối cùng chỉ còn 1 mình Húc đứng lặng giữa hoang vắng.

Cậu nhìn lên cây ngô đồng, không thấy con quạ nào hết. Bầu trời lúc này đã thôi vần vũ, biến thành một màu xám trắng đồng nhất. Không gió. Không mưa. Toàn bộ thành Thăng Long như chìm vào một góc khuất bí ẩn của thời gian. Húc đi qua đi lại, hồ nước xanh lơ dần nhuộm màu ủ dột của trời.

Có lẽ hàng canh giờ đã trôi qua. Thật quái lạ. Húc không hề nghe thấy tiếng chém giết bên trong Tử cấm thành. Cậu ghé mắt nhìn qua khe cửa, chỉ thấy một khoảng không trống rỗng, hun hút rợn người.

“Cậu tìm gì vậy?” Một chất giọng ma mị vang bên tai.

Húc giật mình nhìn ra phía sau, thấy một cô gái vô cùng xinh xắn, mắt đẹp như hoa nhài, đang đứng dưới lẻ loi bên hồ nước. Nàng mặc giao lĩnh đen quây thường xám, tóc búi kiểu ca nhi nhưng không đeo món trang sức nào. Trong một thoáng Húc như ngạt thở, đầu óc choáng váng, tim nhói lên từng hồi. Có thứ mị lực bí ẩn kéo bước chân cậu đến gần cô gái hơn. Hai người nhìn nhau, mắt đều bối rối. Bất chợt nàng chồm tới nắm lấy tay Húc:

“Tay cậu ấm quá, cho mình nắm 1 lúc được không.”

Hai má Húc ửng đỏ lên, đây là lần đầu tiên cậu nắm tay con gái. Ôi trời, còn là một cô nương xinh đẹp như bước ra từ trong tranh. Nàng bẽn lẽn nói tiếp:

“Mình đi lạc rồi, cậu dẫn mình về nhà được không?”

“Nhà cậu ở đâu?”

“Ở trong điện Thiên An, Tử cấm thành.”

Húc giật mình, mày hơi nhíu lại:

“Hả, trong cung chỉ có vua và hoàng thất, rốt cuộc cậu là ai?”

“Nhất thời mình chưa thể giải thích được… trong đó đang rất loạn… mình sợ lắm!”

Dáng vẻ nữ nhi liễu yếu khiến Húc mềm lòng, cậu chàng khảng khái nói:

“Được, mình sẽ dẫn cậu về nhà, sẵn tiện tìm Thiên Ninh công chúa là mẹ mình. Cửa lớn không đi được, nhưng mình biết một ngõ khác, bí mật hơn.”

Vậy là hai cô cậu dẫn nhau đi về phía đông thành. Nơi có một đài thiên văn cổ kính, hoa quế mọc tràn lan. Cầu gỗ không ai sửa sang, lục bục vỡ nát, mối cắn xé cửa cung đóng kín tạo thành những hoa văn kỳ dị. Húc vung kiếm chém đứt mấy đoạn dây leo. Rồi hì hục đẩy cánh cửa khổng lồ.

Chỉ ngăn cách một bức tường mà hai thế giới thật quá khác biệt. Húc nắm tay nàng lạc bước giữa vườn ngự uyển, dù bỏ hoang đã lâu nhưng hoa cỏ vẫn đẹp xinh như vậy. Một mái đình nho nhỏ nhìn ra hồ sen rộng mênh mông. Cá diếc, cá thanh phụ tung tăng đuổi sóng. Bên kia là cây táu ngàn tuổi, bên này là những hòn sơn thủy điểm tô hài hòa.

Qua nhịp cầu gỗ, Húc thình lình quay lại ôm chầm lấy cô gái. Nàng lúng túng cố đẩy Húc ra, nhưng vòng tay của cậu chặt quá.

“Đừng nhìn, kinh khủng lắm!” Giọng Húc kì quái.

Mặc kệ, nàng nhón chân, nghiêng đầu nhìn cây táu ngàn tuổi đứng choáng một vùng hoàng cung. Dưới tán cây treo lủng lẳng hàng tá xác khô. Mùi hôi thối tỏa nồng nặc. Gió thổi ngang, khiến mớ xác đung đưa loạn xạ. Nàng kinh ngạc thốt lên:

“Là xác thuồng luồng.”

Nàng chậm rãi tiến về phía trước, dáng người lọt thỏm giữa mớ xác to lớn, kinh dị. Húc phóng mắt nhìn quanh, giọng chưa hết ngỡ ngàng:

“Đây chính là điện Lạc Thanh nổi tiếng. Vua Dụ Tông cho xây lầu các nguy nga, thu thập các giống hoa thơm cỏ lạ, lại đào hồ bán nguyệt, đem thả thuồng luồng, thủy quái vào nuôi…”

Nàng trầm ngâm:

“Hình như tân vương không thích lũ thuồng luồng cho lắm. Đem giết hết treo lên đây.”

Thấy cô gái định sờ lên mấy cái xác khô rợp, Húc vội nắm lấy cổ tay nàng ngăn lại. Ánh mắt hai người lại chạm nhau trong phút chốc. Nắng tỏa khắp mấy tòa lầu nguy nga. Húc hỏi:

“Không sợ sao?”

Nàng tròn xoe mắt, đáp rằng:

“Sự sống sao phải sợ cái chết?”

Húc bối rối:

“Ừ thì…”

Thế rồi, nàng quay lưng bước đi, từng dấu chân trần in lên cỏ ngọc. Húc cứ đứng thẫn thờ như vậy. Chẳng rõ tâm tư đang vương vấn điều gì.

Địa ngục: Tử Cấm Thành

Qua cổng vòm xưa cũ, qua bao khu vườn hoa xén cỏ trồng. Tường đỏ, ngói lưu ly xanh, những chiếc đèn đá được chạm trổ hình hoa sen trông thật đẹp. Quái lạ, hoàng cung không một bóng người qua lại. Cung nữ, phi tần đều biến mất chẳng thấy đâu. Chỉ mấy khu trường lang vắng tanh vắng ngắt, không gian toát ra vẻ quỷ dị khó tả. Đi thêm một đoạn nữa, Húc chợt reo lên:

“Nhìn kìa, đó chính là đại điện Thiên An, tòa nhà cao nhất hoàng cung.”

Húc nắm tay nàng băng qua bãi cỏ lau trắng muốt, cuối cùng họ cũng đến được Long Trì, chính là khoảng sân vuông vức nằm trước điện Thiên An.

“Úi!”

Họ giật mình lấy tay che mũi lại, mùi tanh tưởi khủng khiếp từ đâu xộc tới. Húc cố giữ vẻ hiên ngang, nhưng vai thì run lên bần bật. Bùn máu sền sệt dưới chân hai người, tiếng ai ai oán lúc xa lúc gần. Thanh kiếm trên tay Húc quá nhỏ bé, chẳng thể bảo vệ hai sinh mạng nhỏ nhoi.

Ngồi trên thềm rồng là một người, duy nhất một người mặc Long bào, đội mũ Phù dung vàng, mặt mày tô vẽ như con hát. Nhảy múa chán chường, gã ngồi thừ ra đó, nhìn núi xác chất chồng dưới sân rồng. Xác lăn lóc, xác ngổn ngang, xác vùi lên xác. Cây ngô đồng cháy trơ xương. Bầy quạ lộn đầu vào vũng máu bùn đen đặc. Kinh dị nhất tất cả xác người, xác ngựa, xác quạ voi đều chết trong trạng thái hãi hùng cực độ, tay chân quặt quẹo cào cấu đầu cổ, răng cắn nát thịt da, ngón tay bấu vào tròng mắt, mắt trợn nhìn trời. Nhưng trời xanh nào thấu cho đau khổ của thế nhân.

“Hai ngươi đi lạc hả?” Kẻ mặc Long bào chán chường nói.

Ngoài gã ra, không còn người sống ở đây, cấm quân lẫn phản quân đều biến thành một đống máu thịt nhũn nhoét. Húc cắn răng, kinh tởm và sợ hãi tạo thành một cảm giác buồn nôn hỗn độn chực trào khỏi miệng. Nhưng Húc cố kìm nén lại, chấp tay nói rằng:

“Muôn tâu, thảo dân đi tìm mẹ.”

Kẻ mặc Long bào trơ mắt:

“Mẹ ngươi là ai?”

Húc dũng cảm đáp:

“Muôn tâu Thiên tử, mẹ thảo dân là Thiên Ninh công chúa.”

Vua nhổm dậy:

“Ngươi có biết Thiên Ninh tặc bà cùng cha con Thái tể Nguyên Trác, Nguyên Tiết là phường phản loạn, muốn hành thích trẫm?”

Húc nín thở:

“Thảo dân biết rõ.”

Trước sự ngay thẳng của Húc, vua gật đầu khen:

“Nhìn tướng mạo ngươi có ba phần quân tử, bảy phần phong hoa, khác hẳn lũ súc vật suốt ngày mưu mô chém giết. Biết gảy đàn không?”

Vua trỏ về phía cây đàn nguyệt nằm vất vơ trên thềm máu. Húc lẳng lặng gật đầu.

“Muôn tâu, thảo dân có học chút âm luật.”

Vua Tuồng Chèo hào hứng nói:

“Tốt! Trẫm rất thích âm nhạc, trẫm muốn trở thành một nghệ sĩ nhưng bọn chúng cứ bắt trẫm làm vua. Đến khi trẫm phạm phải sai lầm, chúng lại lúc nhúc đem quân vào cung đòi giết trẫm… Trẫm ghét chúng, lũ súc vật rác rưởi!”

Chín mươi chín bậc thềm ngăn cách Húc và thiên tử, bên trong điện Thiên An tối tăm vô cùng. Vua Tuồng Chèo ủ rũ kể tiếp:

“Chúng nhẫn tâm giết cha trẫm, bắt mẹ trẫm đi mất, lũ lang sói độc địa đó… Ngươi hãy đàn một khúc cho trẫm nghe. Trẫm đang rất buồn.”

Khi ôm đàn nguyệt vào lòng, Húc dần bình tĩnh hơn, bèn thưa rằng:

“Muôn tâu, cung sâu là sân khấu lớn, trăm ngàn xác chết kia là khán giả, nắng trên cao say như rượu, thần sẽ tấu khúc Trường tương tư, mời Quan gia thưởng thức.”

Đoạn, Húc ngồi xuống cạnh núi xác, mặc cho áo choàng trắng vấy máu bùn. Mùi tanh hôi biến mất, gió tràn trề, thế gian chẳng còn chém giết sầu đau. Trường tương tư, Húc tao nhã gảy đàn, ánh mắt lắng đọng, tiếng hát ngân vang.

Biện thủy lưu,

Tứ thủy lưu,

Lưu đáo Qua Châu cổ độ đầu.

Ngô sơn điểm điểm sầu.

Tứ du du,

Hận du du,

Hận đáo quy thời phương thủy hưu.

Nguyệt minh nhân ỷ lâu.

Tiếng đàn ly tao ngân thêm một lúc mới dừng hẳn. Gió dừng hẳn, lá ngô đồng thôi đung đưa. Húc nhìn lên thềm rồng, thấy nhà vua đang ứa nước mắt, chỉ vài giọt chứa chan, vừa đủ nhòa lớp hóa trang xanh đỏ kỳ quái. Khóc rồi cười, cười rồi khóc, nhà vua lựng khựng đứng dậy, cầm thanh kiếm múa như kẻ điên. Ngồi trên ngai vàng sẽ sớm hóa thành kẻ điên. Thôi thôi vậy, ta vốn dĩ là kẻ điên kia mà!

Nhà vua cất giọng ủy mị:

“Khúc nhạc khiến trẫm vô cùng cảm động… Ngươi muốn tìm ai hãy tìm đi, rồi mau rời khỏi nơi đọa đày này.”

Húc đi quanh các núi xác, lật mở từng cái khiên, từng tấm áo choàng, từng thây ngựa to kếch, vẫn không tìm được Thiên Ninh công chúa. Thêm một chuyện kì quái nữa, cô gái đi theo Húc đã mất tăm như chưa từng tồn tại. Trong tuyệt vọng, Húc ngoái đầu nhìn lên điện Thiên An, thấy vua Tuồng Chèo Dương Nhật Lễ đang trỏ vào vị trí giữa sân rồng, miệng nhoẻn cười quỷ dị. Húc hít một hơi thật sâu, vòng qua cái xác voi bung bét ruột gan.

Đến bây giờ Húc mới phát hiện có một luồng sáng kì lạ thủng qua tầng mây, rọi xuống giữa sân rồng. Ngay điểm kết của luồng sáng, điểm khởi đầu của mọi cái chết là một cái xác gầy còm và già nua, tóc bạc trắng như mây như tuyết, đứng kiêu hãnh giữa mọi sự hỗn loạn. Thốt nhiên mắt Húc nhòe đi. Đến khi mọi thứ rõ ràng trở lại thì…

“Quái quỷ…”

Cái xác già nua kia đã biến thành cô gái mà Húc gặp ngoài thành. Giao lĩnh đen quây thường xám, thắt lưng tía thướt tha, tóc búi đẹp xinh như ca nhi. Nàng ngự trị giữa trung tâm của mọi cái chết, từ đó xác người bung tỏa ra như đóa hoa của tử thần. Nàng đứng thẳng, mắt nhắm, gương mặt trắng toát vô phẫn, vô ưu. Hoàn toàn tách biệt với mọi đau khổ xung quanh. Tay nàng cầm thanh kiếm màu đen ám tự đâm xuyên thấu tim mình. Ngay khoảnh khắc đó, Húc biết rằng nàng chính là kẻ đã giết tất cả con người và sinh vật ở đây. Bằng thứ ma thuật cổ đại đã thất truyền.

Chứng kiến quá nhiều sự hủy diệt khiến Húc không còn sợ hãi nữa. Cậu lội qua hố máu bùn đặc quánh, tiến lại gần nàng, giơ tay muốn sờ lên gương mặt xinh đẹp thoát tục ấy.

“Vẻ đẹp của cái chết đây sao. Thật hoàn mỹ và vĩ đại.”

Ngay khi ngón tay Húc vừa chạm vào má nàng, người con gái chợt mở mắt. Đôi mắt trong trẻo và đẹp xinh như hoa nhài, không hề vương chút sát khí.

“Cậu chính là thứ hắc ám mà vua Tuồng Chèo mời về sao? Cậu đã giết Thiên Ninh công chúa, mẹ của mình?”

Cô gái dường mỉm cười, dường lại không cười, cảm xúc hư ảo khó thể nắm bắt được:

“Cảm ơn cậu đã giúp mình tìm đường về nhà. Cậu đàn hay lắm!”

Húc siết chặt nắm tay:

“Mẹ mình ở đâu, cậu là cái quỷ gì chứ?”

Cô gái từ từ nhắm mắt, như đã buồn ngủ lắm rồi:

“Mình không phải quỷ dữ, mình đang giúp mọi người nhận ra bản thể thật của họ… Hẹn gặp lại cậu, Húc à…”

Ngay khi nàng nhắm mắt, mây mù tan bớt, nắng vàng lại trải khắp núi sông. Những cái xác rũ mình trong nắng, ông vua Tuồng Chèo ngồi trên ngai vàng buồn rũ. Vô cùng cô độc.

Tưởng như mọi hy vọng tìm mẹ đã tan biến, thì Thiên Ninh công chúa bất ngờ từ giếng sâu chui lên, giáp choàng đẫm máu bùn, sát khí tỏa mù mịt. Bà trỏ kích về phía vua Tuồng Chèo, hét to:

“Cẩu tặc Nhật Lễ, không ngờ mày bán linh hồn cho Quỷ dữ, rước lũ Huyết độc này về. Cũng may lúc đó ta kịp nhảy xuống giếng. Bằng không đã phát điên đến chết rồi. Mày dám dùng thứ bẩn thỉu này giữa nơi tôn nghiêm nhất đất nước hả?”

Dương Nhật Lễ kích động:

“Tặc bà khốn kiếp! Lúc bà mổ bụng cha ruột của ta sao không thấy ghê tởm hả?”

Thiên Ninh không đôi co nữa mà cầm kích xông thẳng lên điện rồng, quyết phanh thây Nhật Lễ để rửa hận.

“Mau trả mạng hai đứa con cho ta!”

Húc đuổi theo muốn ngăn bà lại nhưng muộn rồi. Sau lưng ngai vàng, từ trong điện Thiên An tối tăm, một loạt tiễn phóng ra cắm chi chít vào áo giáp của Thiên Ninh. Có hai mũi ghim thấu qua đùi, đẩy bà quỳ sụp xuống.

Nhật Lễ cười vang:

“Quỳ tốt lắm! Lạy thêm mấy lạy biết đâu trẫm sẽ tha mạng cho mẹ con ngươi. Ha ha!”

Thiên Ninh gầm thét vang trời, nghiến răng rút hai mũi tên khỏi chân, liều mạng lao về phía kẻ thù. Húc vùng vẫy giữa đầm xác, chỉ kịp gọi bà lần cuối:

“Mẹ ơi! Đừng!”

Đã từng mơ

Một tiếng quạ kêu điếng hồn, Húc giật mình chợt tỉnh, thấy mình đang nằm trên giường ấm nệm êm, trong tòa phủ đệ trồng đầy liễu. Bên ngoài mờ mờ sáng.

Chợt có người đẩy cửa phòng, đó là Thiên Ninh công chúa, bà đã vận giáp choàng chỉn chu, hông đeo bảo kiếm. Chuyện lạ là công chúa đang cầm một cây đàn nguyệt trên tay, giống y như cây đàn cậu đã gảy trong mơ. Bà nói:

“Thằng nhỏ này, hôm qua mẹ lỡ chém nát cây đàn của con, giờ đền lại cây khác.”

Húc vừa xúc động vừa bất an đến trào nước mắt:

“Mẹ… chuyện gì vậy… mẹ rất ghét đàn hát mà. Mẹ đánh vua Tuồng Chèo về rồi sao. Làm con cứ sợ…”

Thiên Ninh công chúa trừng mắt:

“Nói nhảm gì vậy, bây giờ ta mới khởi binh đánh vào cung đây. Con ở nhà chờ tin, không được chạy lung tung.”

Húc thẫn thờ nhìn Thiên Ninh công chúa, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời đen đặc, dưới tầng mây thấp, bầy quạ đang bay thành một hình xoắn ốc quỷ dị.

Liệu rằng Trần gia có dẹp được loạn Tuồng Chèo, đón ánh sáng trung hưng? Đón chờ hồi 2 sẽ rõ: Long Thần tái sinh.

Hết hồi 1