“Nửa bước 700 năm” của tác giả Thành Châu là một tác phẩm tiểu thuyết xuyên không hiếm hoi kết hợp nhuần nhuyễn giữa hiện thực và ảo mộng, giữa lịch sử và tâm lý cá nhân, giữa hiện thực xuyên về quá khứ và ngược dòng quá khứ đến tương lai. Đây không đơn thuần là một cuộc phiêu lưu vượt thời gian, mà còn là một hành trình tâm thức đầy giằng xé của những con người trẻ tuổi bị mắc kẹt trong vòng xoáy số phận.

Hành trình xuyên không – Một bước chân, muôn kiếp đời
Xuyên suốt tác phẩm là cuộc hành trình của nhóm “Hội – Bảy – Trăm” gồm bốn thiếu niên với những dấu ấn của tình bạn và đau thương: Phong, Đông, An Nguyệt và Vũ. Cuộc đời họ thay đổi sau khi chạm vào một trụ đá bí ẩn trong tầng hầm bỏ hoang của nhà Đông – Trụ đá có hình ảnh bốn linh vật khắc gắn chặt vào nhau, giãy giụa như muốn thoát ra, nhưng định mệnh vẫn trói buộc họ với quá khứ kéo dài 700 năm. Những ký ức tiền kiếp ùa về, mở ra một vòng xoáy không thể thoát khỏi như một vòng chu trình lặp lại và trùng điệp trong bóng dáng của những kiếp sống trước đó.
Xuyên không trong “Nửa bước 700 năm” không chỉ là sự chuyển dịch về thời gian, mà còn là sự chuyển hóa của tâm lý và bản ngã. Nhân vật chính – Phong – đã kinh qua vô số kiếp sống, từ một kỵ sĩ bất khuất nhưng rồi gục ngã trước số phận; một hoàng tử anh dũng – kẻ từng đứng trên đỉnh cao vinh quang nhưng cũng bị nhấn chìm bởi vòng xoáy chính trị; cho đến một chiến binh cô độc trên thảo nguyên lang thang trong dòng chảy lịch sử, mang nỗi đau của cả trăm năm. Sự đan xen giữa các kiếp sống tạo ra những nghịch lý tồn tại, những bi kịch lặp lại trong mỗi kiếp sống. Mỗi kiếp sống đều đặt ra những lựa chọn nghiệt ngã, khiến Phong luôn phải đối diện với chính mình.
Bảo vệ hay hủy diệt?
Trung thành hay phản bội?
Giữ vững bản ngã hay để nó tan biến trong dòng chảy luân hồi?
Liệu rằng con người nói chung và Phong nói riêng có thể thay đổi số phận, hay mọi thứ chỉ là một vòng lặp vô tận?
Từ những cái chết đến sự sống – Bi kịch của những linh hồn lạc lối
Tác phẩm mang một màu sắc u tối với hàng loạt cái chết ám ảnh: “Kỵ sĩ đã chết” – Một chiến binh không chịu khuất phục nhưng rồi vẫn bị định mệnh đè bẹp. “Hươu sao đã chết” – Đông, người bạn thân của Phong, đã chọn cách tự kết liễu cuộc đời mình, “Mặt trời đã chết” – Đông chính là mặt trời của Phong, sự ra đi của cậu khiến thế giới của Phong chìm trong màn đêm vô tận, “An Hạ đã chết” – Hoa Lê của kiếp này, người con gái bị áp bức đến chết, như một biểu tượng của vẻ đẹp bị hủy hoại bởi chiến tranh và tàn ác… Mỗi cái chết không chỉ là sự mất mát một cá nhân, mà còn đại diện cho sự mất đi của một niềm tin, một lý tưởng hay một mảnh hồn trong tâm thức nhân vật. Đông – người bạn thân nhất của Phong, cũng là người mà anh luôn muốn bảo vệ, đã tự sát, để lại khoảng trống không thể lấp đầy. Cái chết của Đông như dấu chấm hết cho những hoài bão tuổi trẻ, đồng thời cũng là khởi đầu cho hành trình đi tìm ý nghĩa của Phong.
Hành trình tìm lại bản ngã giữa những vòng xoáy nhân quả
Bên cạnh những chuyến du hành xuyên không, “Nửa bước 700 năm” còn khai thác sâu sắc sự giằng xé nội tâm của nhân vật chính.
Trong một kiếp người, tác giả Thành Châu kết hợp giữa lịch sử và tâm lý của nhân vật chính. Ở kiếp này, anh là Phong, là Trấn Nam Vương – Cửu Hoàng Tử nước Nguyên, người cầm quân xâm lược Đại Việt. Đối diện cậu là Trần Hưng Đạo, danh tướng kiệt xuất. Chiến tranh không chỉ là cuộc đối đầu giữa hai đội quân, mà còn là cuộc đấu tranh nội tâm của Phong.
“Công chúa nước Việt đến”, Đông lao xuống như một bóng ma, trói chặt nàng bằng sợi dây thừng thô bạo.
“Ta có thể hoàn thành bất cứ điều gì, chỉ cần ta có An Tư” – lời của bóng ma Đông vang lên.
“Ngươi là thanh kiếm, nhưng ngươi cũng là nỗi đau” – Phong thầm nghĩ.
Trong khoảnh khắc quyết định, Phong đứng trước cánh cửa cuối cùng. Nếu bước qua, cậu sẽ có sức mạnh, danh vọng – nhưng cái giá là mạng sống của kẻ dẫn đường – là số phận của những linh hồn đã đồng hành cùng anh trong suốt 700 năm.
Và kẻ đó là Uy – hay Dã Tiên của kiếp xưa, người mà Phong không bao giờ muốn mất.
Tác giả Thành Châu đã xây dựng một thế giới vừa kỳ ảo, vừa chân thực, nơi các sự kiện lịch sử và những giấc mơ lẫn lộn, tạo nên một không gian khó phân biệt giữa thực và ảo; điều gì là thật, điều gì là hồi tưởng “Tôi” cũng không biết nữa. Ngôn ngữ của tác phẩm vừa giàu chất thơ, vừa sắc bén, đôi lúc như lời tự sự của kẻ lạc lối, đôi lúc như những trang sử thi tráng lệ.
Việc dựng hình tượng qua những biểu tượng độc đáo như “Kỵ sĩ đã chết”, “Hươu sao đã chết”, “Mặt trời đã tắt” không chỉ mang ý nghĩa tượng trưng mà còn tạo ra một tâm trạng ám ảnh, bí ẩn.
Từng chương truyện đều mở đầu bằng một tuyên ngôn mạnh mẽ như một nhát chém vào số phận: “Kỵ sĩ đã chết”, “Sói xanh đã chết”, “Anh hùng đã chết” “Hươu sao đã chết”,… không chỉ mang ý nghĩa tượng trưng mà còn tạo ra một tâm trạng ám ảnh, bí ẩn; một lời cảnh tỉnh về những giá trị đã mất đi qua từng thời đại.
Kết luận:
“Nửa bước 700 năm” – cuốn tiểu thuyết mang đậm giá trị triết lý. Thành Châu không đơn thuần là viết một câu chuyện về hành trình xuyên không, mà còn là một tác phẩm mang đậm tính triết lý nhân quả, số phận và bản ngã con người. Với cách kể chuyện đa tầng lớp, hình ảnh mang tính ẩn dụ sâu sắc và thông điệp về sự mất mát lẫn tái sinh, đây chắc chắn là một tác phẩm đáng đọc đối với những ai yêu thích tiểu thuyết xuyên không pha trộn yếu tố lịch sử và tâm lý.
Câu hỏi cuối cùng mà tác phẩm đặt ra: Nếu có cơ hội bước qua cánh cửa định mệnh, liệu bạn có dám đánh đổi để tìm kiếm chân lý hay không?